Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1089 -

Chương 1089 -

Khương Ninh nhìn theo hướng anh chỉ, chỉ thấy mờ mờ một chiếc thuyền tấn công đang tuần tra trên mặt biển.

Những người trên thuyền hình như đang mặc quân phục của căn cứ phía Nam.

Đúng là có tuần tra ở trạm canh gác trên biển nhưng khoảng cách đến bến tàu còn hơn chục hải lý, bình thường căn cứ vẫn thiếu nhiên liệu để sử dụng, tất nhiên sẽ không mở rộng diện tích tuần tra lớn như vậy.

Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Tiếng súng liên tiếp vang lên, mấy thủy thủ ngã gục trong vũng máu.

Một người trong số đó cầm tuốc nơ vít sắc nhọn, định đâm mạnh vào lưng Khương Ninh...

Hoắc Dực Thâm đã nổ súng.

Khương Ninh quay đầu lại, nhanh chóng rút vũ khí ra, giải quyết hết những thủy thủ đang chạy trốn khỏi buồng lái.

Động một tí là lại bắt đầu, tưởng cô không biết bọn họ muốn làm gì sao?

Chỉ là đang cho bọn họ cơ hội thôi.

Thuyền trưởng sợ hãi liên tục lùi lại, liều mạng muốn giải thích điều gì đó.

Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Khương Ninh đã giơ súng lên tiễn ông ta về với Chúa.

Thuyền tấn công của trạm canh gác đang tuần tra, nếu còn tiến lên nữa thì rất nhanh thôi sẽ phát hiện ra tàu chở hàng mất.

Không chút do dự, Hoắc Dực Thâm phụ trách dừng tàu, Khương Ninh xông xuống khoang dưới cùng, thả hết số thủy tinh đã đóng gói ra, không quên ngụy trang một chút.

Lại lên tầng ba thả những vật tư khác, những tấm thép tấm ván đã tích trữ từ nhiều năm trước, mấy trăm cân lúa mì lúa mạch để lâu năm, thuốc men các loại.

Đây là một con tàu cướp biển hàng ngày đi lụm rác khắp nơi vậy nên có xuất hiện cái gì trên đó cũng không lạ lắm.

Thả xong những thứ cần thả, lại nhanh chóng trượt xuống theo sợi dây thừng, thuyền đánh cá được quăng xuống biển, phải vất vả dùng sức một hồi lâu họ mới có thể dùng móc sắt lớn trên tàu chở hàng nối hai con tàu lại với nhau.

Đợi đến khi leo lên lần nữa, thuyền tấn công đã ở gần hơn, dần dần giảm tốc độ rồi dừng lại.

Lính tuần tra cầm ống nhòm lên, cẩn thận quan sát đánh giá một lượt.

Mười mấy phút sau, thuyền tấn công bẻ lái về phía tàu chở hàng, lấy loa bắt đầu thông báo.

"Xin mời những người bạn trên tàu chở hàng chú ý, các bạn đã vào vùng biển căn cứ Phượng Thành, nếu không phải là người may mắn còn sống sót của Hoa Hạ thì xin hãy nhanh chóng rời đi."

Khương Ninh không để ý đến lời hô hào của bọn họ, sắp xếp hiện trường thành cảnh cô và Hoắc Dực Thâm giả vờ đánh nhau với bọn cướp biển, giành chiến thắng trong gang tấc, sau đó đi đến mũi tàu giơ cao lá cờ đỏ trong tay: "Người nhà, đừng nổ súng."

Khi thuyền tấn công đến gần, hai người bất ngờ phát hiện cậu ba nhà họ Dung cũng ở trên đó.

Cậu ba nhà họ Dung nhìn rõ người trên tàu, kích động vẫy tay: "Chị, anh rể."

Tổng cộng có năm lính tuần tra, cậu ba nhà họ Dung vừa cố sức trèo lên vừa lo lắng hỏi: "Sao hai người lại lái một chiếc tàu chở hàng về đây?"

"Đừng nhắc nữa." Khương Ninh mặt đầy vẻ xui xẻo, dùng ống tay áo dính máu lau mồ hôi trên trán: "Tôi và anh rể cậu ra khơi định thử tí vận may xem sao, vốn là định tìm kiếm xem may ra có nhặt được chút vật tư nào không, ai ngờ lại gặp phải bọn cướp biển tấn công tàu của chúng tôi, suýt nữa thôi là chúng tôi cũng bỏ mạng rồi."

Nghe thấy có cướp biển, mấy người bên đội tuần tra cảnh giác rút súng ra: "Hai người không sao chứ?"

"Hôm kia chúng tôi vừa đánh nhau một trận, vừa hạ được hơn phân nửa mấy tên cướp biển ấy thì chúng tôi bị khống chế rồi trói lại một góc, ai mà ngờ được bọn chúng lại vì tranh chấp gì đó mà tàn sát lẫn nhau, vừa hay tạo cơ hội cho chúng tôi phản công giết sạch cả lũ."

Mấy người trèo lên trên, nhìn thấy dấu vết xăng cháy trên boong tàu và những lỗ đạn bắn ra, không khó để đoán ra được nơi đây đã xảy ra một trận chiến ác liệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận