Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 302 -

Chương 302 -

Mực nước càng ngày càng hạ thấp, hẳn là cô ấy định làm xong rồi trở về nhà, hơn nữa còn nói chuyện này với Lục Vũ.

Lục Vũ là cô nhi, anh ấy không có nhà nên nhất định anh ấy sẽ chọn đi với Trịnh Vỹ Lệ.

Còn Trương Siêu, thực tế thì một mình anh ấy có thể đi bao xa mới là vấn đề.

Cho nên anh ấy nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Nhưng dù đi hay ở lại, anh ấy lại giống như kỳ đà cản mũi.

Nhưng, Khương Ninh hy vọng anh ấy sẽ ở lại, vấn đề bản thân là cô nhi đã tương đối nhạy cảm, cộng thêm cô và Hoắc Dực Thâm tính tình lãnh đạm, anh ấy sống chung với Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ càng thoải mái hơn.

Nhưng dù sao cũng đều lớn lên ở thành phố Phượng nếu trước thiên tai đến thành phố khác cũng không sao nhưng bây giờ đi lại đồng nghĩa với những nguy hiểm không xác định cùng với sự mơ hồ không rõ về tương lai.

Huống chi, anh ấy còn đi theo phương thức kỳ đà cản mũi.

Cho nên trong ba người, anh ấy là người rắc rối nhất.

Thật ra không chỉ anh ấy nếu có lựa chọn Lục Vũ cũng không muốn rời đi, cho nên hai người hy vọng có thể tiếp tục hợp thành đội vào căn cứ.

Trịnh Vỹ Lệ cũng hy vọng hai người có thể cùng tiến cùng lùi, dù sao cô ấy cũng rất hài lòng với hiện trạng bây giờ, khi cô ấy quay về thành phố Huệ tìm người nhà, cũng phải tìm cách vào căn cứ.

Nhưng cô ấy cũng biết, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm có bản lĩnh nên hai người có nhiều lựa chọn hơn.

Cho nên cuối cùng cô ấy vẫn muốn biểu quyết.

Đáp án vẫn không đổi, 1803 chọn căn cứ, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ở lại.

Khi mực nước rút hết, cũng chính là ngày tầng 18 chia tay.

Nhưng đối với tương lai Lục Vũ vẫn không chắc chắn: “Anh Thâm, anh nói xem vào căn cứ quốc gia tốt hơn hay căn cứ quân đội tốt hơn?”

Bọn họ có lương thực là thật nhưng cũng không phải rất nhiều, căn cứ quân đội một người phải nộp năm mươi cân lương thực, giống như khoét thịt trên đùi mình.

“Tùy lựa chọn của mọi người, căn cứ quốc gia sẽ tự do hơn, căn cứ quân đội sẽ an toàn hơn, mỗi cái có ưu nhược điểm riêng.”

Hoắc Dực Thâm không thể cho lời khuyên nào nhưng với tư cách là một người bạn, anh nhắc nhở: “Chờ khi nước rút, tốt nhất mọi người nên tìm một chiếc xe hơi để rời đi, đi bộ đến căn cứ khá khó.”

Ngay khi tin tức vừa truyền ra, rất nhiều người sống sót có vật tư, bọn họ sẽ mang theo tất cả gia sản đến căn cứ.

Không ra khỏi cửa, cũng không biết nhà ai có vật tư gì, trên đường bị chặn bị cướp cũng không được gì nhưng nếu bắt gặp người đang di chuyển thì lại khác.

Người sống sót nhiều nhưng cướp nhiều hơn, bọn họ sẽ bày binh bố trận trên đường tới căn cứ, ngồi chờ thu hoạch vật tư của người sống sót.

Không nói thì Trịnh Vỹ Lệ cũng quên mất chuyện này.

Được Hoắc Dực Thâm nhắc nhở, ngay sau đó sắc mặt ba người đều trầm trọng.

Trương Siêu lo lắng: “Sau đợt lũ lụt, xe hơi bị ngâm dưới nước, lại bị đóng băng một năm, còn có xe nào chạy được sao?”

Hoắc Dực Thâm không thể bảo đảm, anh chỉ vì Khương Ninh nên cố gắng hết sức nhắc nhở nhưng không thể can thiệp vào quyết định của bọn họ.

“Đi một bước tính một bước.” Khương Ninh nói: “Bây giờ chèo thuyền đến căn cứ lại càng phi thực tế, khắp nơi đều là xác chết, rất dễ lây bệnh dịch. Nếu như gặp phải cướp, thì thuyền của mọi người nhất định bị bắn nát, đến lúc đó muốn chạy cũng không khó trốn thoát.”

Đời trước cô mang tài sản chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn bị bắt trở về.

Mới ra khỏi thành phố Phượng đã bị cướp, đó là vì bọn cướp chưa mất lương tâm, chỉ cần vật tư không cần mạng người.

Nếu gặp người có lòng dạ đen tối, ngay cả mạng sống cũng không còn.

Tâm tình của phòng 1803 nặng nề, đứng dậy rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận