Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 52 - Càn quét văn phòng 2

Chương 52 - Càn quét văn phòng 2

Càn quét văn phòng 2

Trịnh Vỹ Lệ ngẫm thấy cũng phải, ngừng lo lắng: "Bão ngừng mấy ngày rồi, sao mưa vẫn chẳng thấy ngừng?"

Chẳng những không ngừng mà còn tăng lên, khiến con người cảm thấy nghẹt thở và hoảng hốt.

"Ai biết được, không chừng một ngày nào đó còn dâng đến tầng 18."

Trịnh Vỹ Lệ: "..."

Thật sự sợ hãi!

Ngày hôm sau đang ngủ nướng thì cô bị tiếng gõ cửa làm thức giấc.

Trịnh Vỹ Lệ gọi: "Hôm qua Trương Siêu nốc hết một chai rượu trắng, say be bét một tối, hôm nay cả người như sống lại vậy, gọi cô qua bàn bạc công chuyện."

Thay quần áo, cạo râu, người Trương Siêu sạch sẽ hơn nhiều.

Vẻ mặt anh ấy nghiêm nghị nhìn mọi người: "Tôi nghĩ tận thế tới rồi."

Khương Ninh hồi hộp, không khỏi nhìn anh ấy.

"Mọi người không cảm thấy ngược đời à?" Trương Siêu ngồi thẳng người, bắt đầu phân tích: "Chưa từng có cơn bão nào trong lịch sử mà mưa như thác đổ giống trời thủng vậy cả."

"Tôi nghe được rất nhiều thông tin ở khu lánh nạn, chính phủ không quản ngày đêm, đến chợ sỉ mò vớt vật dụng. Bánh mì, cơm nắm mà bọn tôi ăn cũng là dùng những lương thực đó để làm.

Quốc gia của chúng ta, cho dù có không cày cấy thì lương thực tích trữ cũng đủ cho người dân sống hai năm. Tại sao bọn họ nhất định phải đi vớt đồ ăn hỏng ở trong nước cho chúng ta ăn? Hơn thế nữa chỉ cho ăn no được ba phần, còn lại thì tìm cách hong khô tàng trữ.”

Lục Vũ kinh ngạc: "Ngày nào cũng mưa như thác đổ, lương thực không thể vận chuyển vào được."

"Không, cậu đừng có khinh thường lực lượng của quốc gia." Giọng điệu của Trương Siêu chắc chắn: "Nếu như chỉ có vùng duyên hải phía nam gặp thiên tai, cứu viện của quốc gia đã đến từ sớm rồi, trừ khi là..."

Đây là tai nạn khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu.

Trước khi đứt mạng, Trương Siêu có đọc tin tức, lướt qua diễn đàn, anh thấy rất nhiều nơi đều gặp nạn rồi.

Cho dù có một ngày nào đó nước lũ rút đi thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể khôi phục lại như bình thường. Đây chính là lý do quan trọng khiến chính phủ gấp gáp vớt và tích trữ vật dụng.

Nghe anh ấy nói vậy, lòng Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ cũng rối như tơ vò: "Những ngày gần đây có không ít người cùng tham gia vớt, hay chúng ta cũng ra ngoài thử?"

Trương Siêu nhìn Khương Ninh: "Cậu có ý tưởng gì không?"

"Nước quá sâu, nhân viên lặn chuyên nghiệp làm việc cũng rất khó chứ đừng nói đến người bình thường không có trang bị đầy đủ."

Khương Ninh lập tức phủ định: "Cứ coi như may mắn vớt được cũng chưa chắc mang về nổi, không bằng nghĩ cách gì ở trên mặt nước."

Khương Ninh nhắc nhở: "Không nhất thiết là cứ phải tìm lương thực, chỉ cần tìm thứ mà chúng ta có người khác không có, đến lúc ý có thể đổi được lương thực rồi."

Lục Vũ hiểu đạo lý phải tranh thủ trước khi người khác kịp trở tay này, nhưng tìm cái gì bây giờ?

"Thuốc thang." Trương Siêu nói: "Bây giờ tất cả mọi người đều đang lục tìm ở các cửa hàng và dưới nước nên chúng ta có thể đi tìm ở các văn phòng."

Văn phòng đều là các công ty, căn bản cũng không có vật dụng gì.

Lục Vũ lắc đầu: "Văn phòng trong tòa nhà này của chúng ta đã bị tìm hôm qua rồi, hơn nữa các văn phòng khác trong thành phố cũng sắp bị càn quét sạch bóng."

"Văn phòng của công ty tôi khá xa. Chỗ đó mạng lưới nước rắc rối phức tạp. Xem tình hình nước lũ như thế này thì có thuyền cao su cũng không đi qua được, hơn nữa những người có thuyền tấn công cũng chẳng có xăng, cho nên bọn họ chỉ có thể càn quét trong thành phố mà thôi."

Khương Ninh đồng ý: "Tôi và Trương Siêu đều rất quen thuộc với nơi đó, có thể thử may mắn xem sao. Nếu như chúng ta tìm được thuốc của công ty cậu ấy thì những ngày sau này của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Công ty không phải là kho hàng, nhưng có phòng trưng bày, số lượng thuốc thang không phải quá ít, nhưng đối với tập thể nhỏ, số lượng ấy sẽ được coi là thu hoạch lớn.

Hơn nữa, tòa văn phòng đó hình như cũng không phải chỉ có một công ty dược phẩm.

Mặc dù tích trữ hàng trước nhưng cũng mới năm mươi nghìn đồng mà thôi. Dược phẩm thì làm gì có ai chê ít. Thời khắc quan trọng, chỉ cần một viên thuốc cũng có thể cứu mạng sống của bạn.

Vậy nên phải nhanh lên, chờ đến khi những người khác nhận ra thì sẽ chẳng còn phần của bọn họ nữa đâu.

Nghe hai người nói vậy, Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ cũng cuống lên: "Hay là chúng ta bàn bạc với 1801 chút? Anh ta có thuyền tấn công."

Bạn cần đăng nhập để bình luận