Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 920 -

Chương 920 -

Tưởng Quan Sơn tươi cười rạng rỡ: “Không thành vấn đề, lương thưởng thì dễ nói, những chuyện khác tôi sẽ giúp cô và Tiểu Hoắc viết đơn đặc biệt để xin gia nhập quân đội.”

Quân đội? Nói đùa gì thế!

Vẻ mặt Khương Ninh nghiêm túc: “Lãnh đạo, tư tưởng giác ngộ của tôi vẫn chưa cao, khi nào đạt tiêu chuẩn thì chúng tôi sẽ tự làm đơn, ông không cần mở cửa sau cho chúng tôi đâu.”

“Sao thế được, nếu cô cậu không giác ngộ được thì sao có thể vạn dặm xa xôi giúp vị anh hùng kia về nhà.”

Không không không, thật sự không phải Khương Ninh đang khiêm tốn, mà là tư tưởng cô không đạt tiêu chuẩn thật.

Thực ra, cô chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với những người mà cô quan tâm, những gì cô đã làm trước đây chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô với tư cách là con cháu người Hoa mà thôi.

Nhưng mà, Tưởng Quan Sơn thực sự thích hai người họ và muốn chiêu mộ hai người vào dưới trướng mình.

Cô càng từ chối thì ông ta lại càng diễn thuyết hùng hồn hơn.

Cuối cùng, Khương Ninh nóng nảy: “Lãnh đạo, nếu ông cứ khăng khăng như thế thì tôi sẽ phải nghĩ lại chuyện có đến bệnh viện đi làm không đấy?”

Bấy giờ, Tưởng Quan Sơn mới chịu thôi: “Thôi thôi, vậy cô cứ quyết đi.”

Khương Ninh lấy thuốc trợ tim cấp tốc từ trong túi ra: “Đây là lọ cuối cùng tôi để dành, về phần sau này bệnh viện có thể điều chế được hay không thì chúng ta chỉ có thể chờ đến lúc đó rồi nói sau.”

Cầm lấy lọ thuốc cứu mạng, Tưởng Quan Sơn nhiệt tình mời: “Tiểu Khương, hôm nay cô có rảnh không? Tôi mời cô và Tiểu Hoắc về nhà ăn cơm.”

“Không cần đâu, ngày mai tôi phải đến bệnh viện báo cáo, bây giờ phải trở về sửa soạn lại một chút.”

“Được, chuyện ăn cơm thì để hôm nào lại nói, ở bệnh viện nếu gặp phải phiền toái gì thì cứ nói cho tôi biết.”

Tiễn Khương Ninh về, Tưởng Quan Sơn lại vui vẻ đến bệnh viện, tìm Mã Quang Niên đang bận rộn: “Viện trưởng Mã, vừa rồi tôi mới mời được một nữ bác sĩ cho anh đây. Cô ấy cũng đến từ căn cứ quân sự ở phía Nam đến, ngày mai tôi sẽ dẫn người qua giới thiệu với anh.”

Không có người ngoài, Tưởng Quan Sơn cũng không sợ nên nói thật: “Vị bác sĩ này trình độ ra sao thì tạm thời hơi khó nói, nhưng cô ấy có công với căn cứ, nếu y thuật tốt thì anh dẫn theo, không thì anh cứ sắp xếp cô ấy làm ở vị trí bình thường là được.”

Mã Quang Niên làm nghiên cứu học thuật, ghét nhất là mấy thành phần đi cửa sau, nhíu mày nói: “Cô ấy tên là gì?”

“Khương Ninh.”

Mã Quang Niên cho rằng mình nghe lầm: “Tên là gì?”

“Khương Ninh.” Tưởng Quan Sơn cho rằng ông ấy không vui nên nói ẩn ý: “Trông thì hơi trẻ một chút nhưng trước đó cô ấy đã cứu một phi công trên biển, chẳng những nhờ người mang tro cốt vị anh hùng đó về mà còn nói rõ tọa độ của Ngôi Nhà Mới cho đồng bào. Lần trước lãnh đạo bị lên cơn đau tim thì cũng chính là cô ấy lấy thuốc cứu người.”

Mã Quang Niên dở khóc dở cười: “Khương Ninh là học trò của tôi, hôm nay con bé còn hướng dẫn nhân viên y tế bào chế dược liệu như thế nào đấy.”

Về phần tại sao cô không đến bệnh viện làm thì tự cô sẽ có những cân nhắc của riêng mình, mỗi người sẽ có lựa chọn khác nhau, ông ấy sẽ không hỏi cụ thể.

Tưởng Quan Sơn giật mình: “Trời ạ, đúng là nắng hạn gặp mưa rào, người trong nhà thế mà lại không biết nhau.”

Bảo sao Khương Ninh lại đột nhiên đổi ý, hóa ra là gặp được thầy của mình ở bệnh viện nên mới thay đổi quyết định.

Thế thì ông ta cũng an tâm rồi, trình độ Trung y của Mã Quang Niên thì đã nổi danh cả nước ngay cả trước khi xảy ra thiên tai…

Học sinh do ông ấy dẫn dắt thì không thể nào kém cỏi được.

Có hai thầy trò gồng gánh, ông ta sẽ không còn phải lo chuyện ở bệnh viện nữa, có thể tập trung lo liệu ở chỗ khác rồi.

Khương Ninh bắt phà trở lại khu B, không bao lâu sau, Đậu Đậu tan tầm trở về.

Cô bé mang về nửa cân rau xanh, vui vẻ nói: “Chị dâu, thịt cá đù vàng có thể ăn được nên nhiệm vụ nuôi giòi cũng không nặng nề như trước nữa.”

Có một tin lớn nữa, không biết là vì cô bé có biểu hiện xuất sắc, hay là biết cách nói chuyện, kết thân với lãnh đạo mà mấy ngày sau cô bé được đến chuyển đến tổ trồng rau làm tổ trưởng.

Với sự cố gắng của các vườn gieo trồng, rau xanh rau trồng có thể nói là đủ để cung cấp cho căn-tin của căn cứ. Nhiệm vụ chính tiếp theo là trồng trọt và tích trữ hạt giống.

Họ phải cố gắng để tất cả những người sống sót có rau để ăn càng sớm càng tốt.

Khương Ninh cười hỏi: “Đậu Đậu, em có thích cuộc sống hiện tại không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận