Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1138 -

Chương 1138 -

Vật tư được chia năm mươi phần trăm, chỉ có mười ba thùng container, Hứa Khai Thái có cấp bậc cao nên đã được cấp nhà, xem ra cũng không cần dùng đến container.

Nhóm người Hoàng Mậu có thể được chia mỗi người một cái, đã vô cùng thỏa mãn: “Để lại cho ai cần đi ạ, chúng tôi có đủ rồi.”

Nói chuyện với nhau một hồi, cậu ba nhà họ Dung ngồi trên tàu vận chuyển đến: “Chị.”

Khương Ninh lên tiếng: “Bây giờ thị trưởng Hà đang ở đâu?”

“Thị trưởng Hà có cấp bậc cao, căn cứ có sắp xếp.”

Khương Ninh chỉ hai thùng container: “Cho cậu đấy.”

Cậu ba nhà họ Dung vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn chị.”

Đợi đến khi chạng vạng tối, Khương Ninh vừa đình trở về cảng thì đã phát hiện xa xa có một con tàu đang lái đến.

Tàu cũng không nhỏ, nhưng vô cùng cũ, vừa nhìn đã biết con tàu đã trải qua mưa gió trong thời gian dài.

Khương Ninh lấy ống nhòm xem thử, chỉ thấy trên boong tàu có rất nhiều người đang đứng.

Mà những người sống trên tàu cũng phát hiện ra bến cảng này, có người che mặt khóc, có người kích động ôm lấy nhau.

Ai cũng gầy trơ xương, hơn nữa nước mắt nước mũi cũng rơi tán loạn, đều là đồng bào người Hoa không sai đi đâu được.

Cậu ba nhà họ Dung điều phối bến cảng cũng đã lâu, loại chuyện thế này gã ta cũng gặp rất nhiều: “Chị, lúc mọi người rời đi, căn cứ cũng có mấy nhóm người sống sót đến, có nhóm thì ở trên biển đến, có nhóm thì từ lục địa xa xôi đến đây, cũng có mấy chiếc tàu ngầm.”

Không đến một tháng đã có hơn ba trăm người.

Người sống sót mà căn cứ tiếp nhận ngày càng nhiều.

Nhìn mãi cũng quen nhưng khi thấy đồng bào đến, tâm tình vẫn vô cùng kích động.

Dù sao, bọn họ cũng đã từng trải qua việc này.

Tàu từ từ đi đến, cũng cách tàu vận chuyển không xa lắm.

Hoàng Mậu kinh ngạc: “Chị Ninh, chị có thấy nhìn bọn họ có hơi quen không? Hình như chúng ta đã từng gặp nhóm người kia lúc gặp sóng thần.”

Ban đầu Khương Ninh còn chưa nhận ra, đến khi nhận ra có một bé trai đầu bị thương, đến bây giờ còn đang băng bó.

Là những người sót trên thuyền bè ở thành phố Gia.

Khương Ninh có hơi chờ mong, cô dùng ống nhòm tìm một hồi, nhưng cũng không phát hiện ra ba con Tần Xuyên hay người nhà họ Chung.

Người kia lại rất lanh mắt, cậu ấy vừa liếc mắt đã nhận ra Hoàng Mậu, thậm chí còn vẫy tay chào hỏi: “Nhóc ơi, bọn tôi đến rồi.”

Các đội viên vô cùng cảm động, cũng rối rít vẫy tay nói: “Hoan nghênh đến thành phố Phượng.”

Container rất lớn, mà những công cụ vận chuyển cũng có hạn, bọn họ chia các vật tư thành từng nhóm nhỏ rồi vận chuyển về căn cứ, cho nên thời gian giao nhận cần rất lâu.

Các đội viên ở trên tàu giúp đỡ, cũng xem như là nghỉ dưỡng sức.

Đến khi container được hàn lại xong thì mọi người sẽ mở tiệc.

“Chị Ninh, đến lúc đó chị và đội trưởng Hoắc nhất định phải đến cổ vũ.”

Khương Ninh rời đi: “Chắc chắn rồi.”

Cô ngồi thuyền tấn công cập bờ, vừa hay gặp những người sống sót ở căn cứ Gia Thành đang được sắp xếp xuống tàu.

Trên bờ, quân nhân đang thực hiện nhiệm vụ đang kiểm tra thân phận.

Tàu vận chuyển đến, nhóm người sống sót cập bờ, ở bến cảng lập tức trở nên náo nhiệt.

Cô vừa định rời đi, cách đó không xa lại vang lên giọng nói: “Khương Ninh.”

Khương Ninh nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò quần áo cũ nát.

Tuy rất gầy nhưng ánh mắt sắc bén.

Khương Ninh nhìn một hồi lâu, cục trưởng Lăng?

Lúc thiên tai vừa bắt đầu, ông ấy chỉ hơn ba mươi tuổi, bây giờ đã sắp năm mươi.

Cô nhớ đến phong thái trước kia của ông ấy, cho dù bây giờ vẫn còn rất khí phách, nhưng cơ thể đã bị thiên tai tàn khốc bào mòn.

Năm tháng đúng là tàn ác, chỉ mới chớp mắt mà đã hơn mười năm.

Cách một đám người, bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Khương Ninh đi đến, mỉm cười nói: “Cục trưởng Lăng, đã lâu không gặp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận