Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 267 -

Chương 267 -

Trong bóng tối, Hoắc Dực Thâm nhẹ nhàng ôm cô: “Em thấy thế nào về anh?”

Đầu Khương Ninh ong ong, cả người cứng đờ, nhưng cô không đẩy anh ra. Sau một lát, cô mới đáp: “Cũng… Cũng được.”

“A Ninh, đây là lần đầu tiên anh thích ai đó, là lần đầu tiên anh chăm sóc một người, nếu có điểm nào anh làm không tốt thì em cứ nói với anh, đừng giữ trong lòng, nhé.”

“Em…” Khương Ninh ngẫm nghĩ, cô bối rối nói: “Trước kia em rất ngốc, thời gian đó em từng theo đuổi Dương Vĩ Thông một cách ngốc nghếch, em còn tặng quà cho anh ta nữa, anh có thấy phiền không?”

Hoắc Dực Thâm ôm cô chặt hơn: “Em thích anh ta hả?”

Khương Ninh sửng sốt, cô nghĩ thật lâu mới đáp lời: “Lúc đó em rất thích anh ta, giống như bị trúng đạn ấy. Nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ em cũng không thích anh ta lắm, nói là em đang theo đuổi ánh sáng thì đúng hơn.”

Con người là vậy, càng thiếu điều gì thì càng muốn nắm chặt lấy thứ đó.

Đúng là cô lớn lên một cách yên bình, nhưng tính cách của cô lại có rất nhiều khuyết điểm, vừa cố chấp vừa tiêu cực.

Dương Vĩ Thông giống như ánh nắng mặt trời chiếu sáng trái tim bị giam cầm của Khương Ninh.

Người đứng trong bóng đêm gặp gỡ ánh sáng, họ sẽ vô thức đuổi theo, nhưng họ không ngờ rằng đó không phải là ánh sáng, mà chỉ là ảo ảnh mê hoặc tâm trí con người.

Hoắc Dực Thâm hoàn toàn khác hẳn với Dương Vĩ Thông.

Khương Ninh có thể cảm nhận được sự vững vàng chững chạc của Hoắc Dực Thâm, cô cảm thấy an toàn khi ở cạnh anh, không cần phải lo lắng quá nhiều.

Hoắc Dực Thâm biết cô còn có khúc mắc trong lòng, nên anh không hành động quá thân mật như các đôi tình nhân bình thường, anh chỉ hôn lên trán cô, sau đó mở cửa. Ánh sáng chiếu vào, soi sáng khuôn mặt thanh tú và rạng ngời của Khương Ninh, giống như một bông hoa hải đường đỏ rực nở rộ giữa băng tuyết.

Sau khi về nhà, Khương Ninh thay quần áo, nằm lên giường. Cô gác tay lên trán, nơi anh đã từng hôn lên.

Trái tim cô khẽ khàng rộn nhịp.



Khoai tây còn chưa thu hoạch, bà Chung đã xách đồ đến cửa.

“Tiểu Khương, đây là chất xúc tác sinh trưởng mà Chung Bình mang về, nó bảo khuấy chất này trong đất sẽ gia tốc quá trình sinh trưởng của khoai tây chống rét, khoảng chừng hai tháng là có thể thu hoạch rồi.”

Chung Bình xách nửa thùng về, nhà bà Chung không cần nhiều như thế nên bà ấy hào phóng cho cô nửa thùng: “Mấy ngày nữa tổ dân phố sẽ phát, nhưng nếu trồng nhiều như các cháu thì chắc chắn sẽ không đủ.”

Chất xúc tác sinh trưởng à?

Kiếp trước của cô không có thứ đó. Khoai tây của cô đã trồng được nửa đường thì nóng cực hạn đột ngột ập đến. Dưới thời tiết nắng nóng, cây non nhanh chóng khô héo rồi chết, những củ khoai tây bị nhổ ra chỉ to bằng móng tay cái, không đủ nhét kẽ răng.

Ai ngờ kiếp này lại có chất xúc tác, xem ra ở trên thực sự tin rằng nóng cực hạn sẽ đến, cho nên đã yêu cầu các nhà nghiên cứu khoa học tìm cách nghiên cứu, để quần chúng nhân dân thu hoạch được khoai tây trước khi nóng cực hạn đến, nếu không thì không biết tương lai sẽ có bao nhiêu người chết đói.

Khương Ninh định bụng thu hoạch xong đợt khoai này sẽ nghỉ, nhưng ai ngờ rằng cô còn có thể trồng thêm một đợt nữa.

Ai lại không muốn có nhiều lương thực chứ?

Nhưng cho dù có chất xúc tác thì thời gian vẫn không kịp.

Chậu khoai tây mà Khương Ninh trồng đã nặng trĩu quả.

Đất đen có độ phì cao, lại thêm việc Hoắc Dực Thâm bổ sung nhiều ánh sáng nên nó trưởng thành khá nhanh, nhưng nếu trồng thêm một khoảng thời gian nữa thì sẽ có nhiều tinh bột hơn nữa.

Hoắc Dực Thâm nói: “Tinh bột không quan trọng, chỉ cần ăn no là được.”

Thế là Khương Ninh vừa nhổ cỏ vừa trồng, cô trộn chất chống rét và chất xúc tác sinh trưởng lại để gieo một đợt khoai tây chống rét cuối cùng.

Sau này cho nó thêm nhiều ánh sáng nữa thì sẽ kịp thu hoạch trước khi đợt nóng cực hạn ập tới.

Lô khoai tây đợt thứ hai nặng tới một nghìn năm trăm cân Khương Ninh lấy một nghìn cân ra giao dịch, số còn lại cô trữ trong không gian để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Khoai tây chống rét bán rất chạy, cô đổi được hai mươi cái mặt nạ phòng hộ và mười bình dưỡng khí.

Cô và Hoắc Dực Thâm đều có đồ lặn, nên sẽ rất hữu ích nếu cần phải hoạt động dưới nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận