Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 684 -

Chương 684 -

Tiếng kêu rên liên tục không ngừng, tiếng cầu cứu vang vọng không dứt, mùi mưa axit và mùi da thịt bị ăn mòn tràn ngập cả đại sảnh.

Khương Ninh phản ứng rất nhanh, khoác túi hét lên: "Thầy, chúng ta đi mau."

Bọn họ đúng là bác sĩ, nhưng trong tay lại không có tý thuốc nào, không có cách nào có thể xử lý được vết thương bị thiêu đốt này.

Người bị mưa axit làm bỏng, nên ngay lập tức cởi hoặc là dùng kéo cắt quần áo, đồ lót, tất các loại đồ bị ăn mòn, nhanh chóng rửa qua miệng vết thương dưới dòng nước chảy, dùng natri bicarbonate 5% dạng chất lỏng nén thoa 5 đến 10 phút, sau đó lại dùng nước rửa khoảng năm phút.

Sau đó làm sạch vết thương, loại bỏ những thứ ô nhiễm khác, băng bó bằng băng gạc tiêu độc rồi đưa đến bệnh viện.

Chỉ là xử lý một bệnh nhân bị bỏng, sẽ mất rất nhiều thời gian và tài nguyên y tế, càng đừng nói là nhiều người bị thương như vậy, mà quảng trường đến thứ cơ bản nhất là nguồn nước sạch cũng không có.

Mới một khoảng thời gian ngắn mà đã bị thương nghiêm trọng như vậy, có thể thấy được độ đậm đặc của mưa axit nhiều như thế nào, nếu như bị người dính mưa chạm vào, thì bản thân cũng sẽ có khả năng bị bỏng.

Đám người Mã Quang Niên cũng phản ứng lại, thân là bác sĩ không những không thể nào cứu chữa bệnh nhân, thậm chí còn lâm trận bỏ chạy, áy náy và tự trách bao trùm trái tim.

"Thầy, không phải chúng ta không cứu, mà là không có vật tư y tế để cứu."

Người bệnh bị thương vội vã muốn được cứu, nhưng một khi bác sĩ không có cách nào… Bọn họ sẽ không nghe, cũng sẽ không đứng ở vị thế của bác sĩ để thấu hiểu, lúc này sẽ rất dễ xảy ra xung đột, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu không, tại sao mâu thuẫn của bệnh nhân và bác sĩ mãi không có hồi kết?

Mấy người cầm túi nhanh chóng lùi lại, đến bàn ghế cũng không cần, định đi ra từ cửa sau.

Nhưng, vẫn chậm một bước.

Người bị thương đầu tiên xông vào đại sảnh theo bản năng tìm bác sĩ, nhưng khi lao đến chỗ khám chữa lại không có người.

Trong tình thế nguy cấp, bọn họ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, vừa hay nhìn thấy mấy bóng người đang vội vã rút đi.

Lập tức, người bị thương như zombie đông nghìn nghịt lao đến: "Bác sĩ, chúng tôi bị thương, van xin bác sĩ cứu chúng tôi."

Rất nhiều người bị mưa axit rơi ướt hết người, nếu như mất lý trí xông lên, hoặc là trong lúc vội vã tiếp xúc cơ thể với nhau, rất có khả năng bọn họ cũng sẽ bị ăn mòn theo.

Khương Ninh lấy chiếc balo to làm lá chắn, nhanh chóng lấy Đường đao sắc bén ra, quát nói: "Không được đến đây!"

Đối mặt với vũ khí sắc bén, đám người đau đớn thét gào kia lòng nóng như lửa đốt: "Mấy người là bác sĩ, sao có thể thấy chết không cứu? Mau cứu bọn tôi."

"Bọn tôi cũng muốn cứu mọi người, nhưng trên tay không có thuốc thì cứu mọi người bằng cái gì?"

Khương Ninh lớn tiếng nói cách tự cứu cho bọn họ: "Mọi người cứ dây dưa ở đây, không bằng ngay lập tức đi tìm nước sạch rửa vết thương, giảm thấp độ ăn mòn của axit với da, có thể giảm nhẹ vết thương hoặc đau đớn."

Bọn họ là nhóm đầu tiên lao đến, mưa rơi xuống người cũng không nhiều, kịp thời xử lý vẫn còn có thể cứu được.

Nhưng đau đớn khiến bọn họ mất lý trí, làm sao nghe lọt những lời của Khương Ninh, chỉ biết là bác sĩ thấy chết không cứu.

Bọn họ là bác sĩ, chắc chắn có cách cứu người, nhưng bọn họ lại thấy chết không cứu!

Thời khắc đứng giữa sự sống và cái chết, lòng người ngay lập tức trở nên vặn vẹo, cảm thấy đám người trước mắt này là đám súc sinh ra vẻ đạo mạo, không quan tâm đến sinh mạng của người bệnh.

Máu lạnh, ích kỷ!

Cảm xúc phẫn nộ lấp đầy đầu óc của bọn họ, cách cấp cứu mà cô gái trước mặt này nói chỉ là một cái cớ, chỉ muốn đuổi khéo bọn họ đi mà thôi.

"Mấy người là bác sĩ, tại sao lại không cứu người!"

"Cái gì mà cứu người chết chăm sóc người bị thương, các người xứng với áo blouse mà các người đang mặc sao?"

"Lấy tiền còn nhanh hơn quỷ, đến lúc chữa bệnh thì chạy còn nhanh hơn khỉ, các người còn lương tâm không?"

Đám đông trong lúc phẫn nộ đã nói ra những lời xúc phạm đến mấy người Khương Ninh…

Bạn cần đăng nhập để bình luận