Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 276 -

Chương 276 -

Cái lạnh cực độ còn chưa qua, nắng nóng cực hạn lại ập đến, bao giờ mới kết thúc?

Ngay cả cục khí tượng cũng dự đoán sẽ có nóng cực hạn nên việc từ chức là điều không thể tránh khỏi.

Buổi tối, hai người lén lút uống rượu trong chăn.

Cực hàn gian nan, nhưng họ vốn đã quen được rồi, nếu có thể cứ tiếp tục mãi thế này thì thật tốt.

Đối với hai người Trương Siêu, Lục Vũ mà nói, đây không chỉ là công việc, còn là bằng chứng tốt nhất giúp họ thoát khỏi sự ốm yếu thể xác, là minh chứng cho sự trưởng thành với tư cách là đàn ông của bọn họ.

Vất vả lắm mới bò lên được đến đây, đang định thể hiện kĩ năng của mình thì đã hết thời, chẳng còn cơ hội để mà phô trương.

Trong lòng buồn bực, hai người dốc cạn hai ngụm rượu trắng, bị sặc ho khan dữ dội.

“Chúng ta sẽ còn đứng lên được.”

“Đàn ông đích thực, có chút chuyện này mà suy sụp thì còn ra thể thống gì!”

Uống nhiều rồi ngủ say tít mít.

Một đêm trước khi 1803 rời đi, Khương Ninh không quên đi qua nhắc nhở: “Thời tiết bất thường, mặc dù cục khí tượng dự báo khoảng nửa tháng nhưng không ai biết khi nào thời tiết cực nóng sẽ diễn ra, hay là mọi người mang theo chiếc thuyền cao su đi? Lỡ như đột nhiên băng tan thành nước thì đỡ phải bơi về.”

Nghĩ đến những thứ bẩn thỉu trong nước, vẻ mặt của ba người thay đổi, ngay lập tức tìm một chiếc thuyền cao su.

Cũng may, lúc trước họ nghe lời Khương Ninh, lấy đồ giữ ấm phủ lên thuyền cao su nên không bị cứng lại.

Chỉ hai ngày sau khi 1803 rời đi, nhiệt độ đột ngột tăng vọt lên chỉ còn âm 10 độ.

Bên ngoài lại trở nên hỗn loạn, vất vả lắm mới kết thúc cực hàn, cứ tưởng rằng có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường, ai ngờ lại phải đối mặt với thời tiết nóng cực hạn quái quỷ này.

Mấy thứ như máy điều hòa, quạt điện,.. Đã bị đóng băng chết máy ở tiết trời âm hơn 70 độ.

Cực hàn ít nhất còn có thể lấy nước tuyết tan, nóng cực hạn thì phải làm sao?

Những người có lương thực dư thừa trong tay thì sẵn sàng trao đổi đồ đạc khắp nơi.

Những người hết đạn hết lương thì lại nằm yên, thôi thì chờ chết, họ không đấu lại, quá mệt mỏi rồi.

Nằm mãi một hồi, vẫn cảm thấy không muốn chết, thế là lại bò dậy.

Sau khi ba người Trịnh Vỹ Lệ rời đi, Khương Ninh lần mò trong bóng tối đi lên sân thượng bỏ bồn nước vào không gian, bắt đầu đổ nước vào bên trong…

Bồn nước cũ cũng bỏ vào, đổ thêm nước mới.

……

Đang ngủ mê man, Khương Ninh bắt đầu đạp chăn, chăn bông, chăn điều hòa, chăn lông…

Đến khi tỉnh lại, trên người chỉ còn một chiếc chăn ga, ánh nắng rực rỡ xuyên qua những mụn vá trên rèm cửa, khiến mắt cô đau nhức.

Chói, sáng chói cả mắt!

Khương Ninh kéo rèm lên, ánh sáng chói lóa đến nỗi nhức cả mắt.

Mặt trời biến mất đã hơn một năm cuối cùng cũng thò mặt ra.

Thời tiết âm u không còn nữa, vừa kéo rèm ra là thấy, nơi nơi đều chan hòa ánh nắng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Khương Ninh cứ cảm thấy đây không phải ánh nắng bình thường.

Nhiệt độ trong nhà 20, bên ngoài…Là 39 độ!

Ngày hôm qua vẫn là âm mười mấy độ, hôm nay lại tăng lên tận 39 độ, đúng là điên rồ.

Khương Ninh đứng trên ban công ngó xuống dưới lầu, mặt băng chói lóa đến nhức mắt.

Cô đang định rời đi thì thấy có kẻ ngốc áo mặc ngắn tay lao ra từ trong tòa nhà, loạng choạng ăn mừng trên mặt băng trơn trượt: “Mặt trời ló dạng rồi, cuối cùng ông trời cũng mở mắt.”

Lúc cực hàn thì ăn mặc quần áo dày sụ, che chắn kín mít nhìn không ra tới, hiện giờ mặc áo ngắn tay vào là thấy rõ vẻ xanh xao vàng vọt, gầy lộ cả xương sườn, trông đầu to thân nhỏ, cảm tưởng như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Khương Ninh nhíu mày, cầm kính viễn vọng săm soi đám người sống sót trên mặt băng.

Nhóm người này e là chán sống rồi.

Ngày hôm qua cục khí tượng còn phát cảnh báo thông qua radio rằng nóng cực hạn sẽ khiến băng nhanh tan và người dân không nên đi dạo trên băng trừ khi cần thiết.

Tổ dân phố cũng có trách nhiệm đăng thông báo ở nhiều khu vực khác nhau vài ngày trước.

Bọn họ còn hành động bừa bãi, muốn giải tỏa áp lực thì cũng không đến mức như thế chứ.

Nhiệt độ không khí tăng lên nhanh chóng, đứng trên ban công cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sức nóng dữ dội.

Vừa định đặt kính viễn vọng xuống thì thấy mặt băng đột nhiên chia năm xẻ bảy, đám người sống sót đang chạy nhảy ăn mừng không kịp chạy trốn, không kịp phòng bị gì đã rơi xuống hố băng.

“Cứu với… Cứu tôi với…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận