Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1103 -

Chương 1103 -

Vì cơ thể khó chịu nên Cố Đình Lâm không thể nào quản lý kỹ càng được, lập tức chỉ đạo ba nhiệm vụ cho cấp dưới.

Thứ nhất, nếu căn cứ muốn phát triển công nghiệp thì phải mau chóng thu thập càng nhiều thùng lưu trữ càng tốt.

Thứ hai, nhất định phải khai thác mỏ đá vôi và mỏ than.

Thứ ba, giải quyết về vấn đề thiếu nhân lực.

Ném ba vấn đề này ra ngoài để cho bọn họ nghĩ ra phương pháp nào khả thi trong vòng ba ngày.

Cố Đình Lâm về nhà tĩnh dưỡng, các vị lãnh đạo cấp cao tiếp tục ở lại thảo luận.



Khương Ninh không yên lòng giao công trình nhà kính cho cậu ba, dù sao cô cũng đã được chứng kiến gã ta không theo lẽ thường bao nhiêu lần rồi.

Cô đang định ra ngoài, đi tới khu trồng trọt phía nam, ai ngờ vừa ra tới cổng lại gặp phải chủ nhiệm Tiếu quản lý đất đai.

Trải qua chuyện bão cát cùng với việc nước mưa có vấn đề, khu trồng trọt cây nông nghiệp ở phía nam xem như đã bỏ không rồi.

Khí hậu khắc nghiệt, thu hoạch vốn đã ít ỏi, lần này lại càng ít hơn.

May mắn khoai tây trưởng thành cũng nhanh, cho nên sản lượng cũng không sụt giảm quá nhiều, nhưng khoai lang mới chỉ lớn được một nửa.

Đối mặt với vườn trồng cây hỗn độn, lòng chủ nhiệm Tiếu đau như dao cắt: “Khí hậu tồi tệ này rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc chứ, thực sự không ai chịu đựng nổi nữa rồi.”

Thấy anh ta lo lắng, Khương Ninh cười an ủi: “Đợi khi xây xong nhà kính, tôi sẽ tặng phần khoai lang đầu tiên tốt nhất cho anh.”

Chủ nhiệm Tiếu nhìn chồng kính, không khỏi dấy lên hy vọng lần nữa: “Chỉ mong đây là một khởi đầu mới.”

“Chủ nhiệm Tiếu cứ yên tâm, thành tựu thuộc về chúng ta chẳng mấy chốc sẽ tới.”

Khương Ninh vẽ cho anh ta một cái bánh*: “Đến lúc đó mười mẫu đất trồng khoai tây và khoai lang, mười mẫu đất trồng thảo dược, mười mẫu trồng cây dâu. Dâu lớn nhanh, lại rất dễ sống, sau khi lớn lên trong nhà kính lại nhổ trồng ra đất hoang bên ngoài, chẳng những có thể phòng gió giữ cát, mà quả dâu còn có thể ăn, lá dâu có thể nuôi tằm. Không đến mấy năm, thành phố Phượng sẽ trở thành một thành phố xanh. Đến khi thu hoạch rồi thì lại mang toàn bộ đến đổi lấy vật tư từ căn cứ khác, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

*“Vẽ một chiếc bánh lớn” xuất phát từ thành ngữ “vẽ một chiếc bánh cho đỡ đói”. Nó có nghĩa là tự an ủi mình bằng cách vẽ ra viễn cảnh trong tương lai hoặc lừa dối người khác.

Lúc này Khương Ninh không chỉ tỏ vẻ lạc quan, mà hơn nữa còn vô cùng tự tin.

Chủ nhiệm Tiếu tin tưởng ngay mà không nghi ngờ gì, cũng không phải vì cô là con gái của thủ trưởng mà là vì năng lực của cô đã rõ như ban ngày.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cô có thể mang về hai nhóm vật tư, dược phẩm, kính, nhiên liệu, ô tô cùng các loại súng ống, toàn bộ đều là những vật tư mà thành phố Phượng đang thiếu.

Chẳng phải là cô đã nổi danh ở thành phố Phượng này rồi sao.

Nếu không phải vì thân phận của cô đặc biệt thì có lẽ bậc cửa cũng đã sớm bị kẻ qua người lại giẫm cho mòn rồi.

Xây dựng khu nhà kính hai mươi mẫu thì có lẽ không cách nào nuôi sống được căn cứ hơn chục nghìn người được, nhưng nhất định có thể giảm thiểu độ nguy hiểm ở mức tối đa.

Cái này đối với căn cứ mà nói là một dự án vô cùng lớn.

Nghĩ về tương lai, nét mặt anh ta không khỏi giãn ra: “Đồng chí Khương, lúc cây nông nghiệp trở nên phong phú thì cô muốn đổi lấy cái gì?”

“Cái gì cũng được, chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề dân sinh ở căn cứ, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực lại nhất định có thể gây dựng lại được nền văn minh Hoa Hạ.”

Khương Ninh ung dung mỉm cười nói: “Mọi người đều sống khỏe mới là tốt nhất, tôi cũng không muốn đến lúc muốn ăn cơm, lại bị gió thổi thành một bát cát, hoặc là lúc ra khỏi cửa bị mưa xối cho một trận về chầu ông vải luôn đâu. Chỉ cần lục địa được phủ xanh lại lần nữa, chuỗi sinh vật khôi phục lại bình thường thì thời tiết cực đoan sẽ từ từ được cải thiện.”

Người trong khu trồng trọt vừa thấy Khương Ninh đến thì một nam một nữ vội vàng ra chào đón.

Người đàn ông cao gầy già nua, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, một bé gái mới hơn mười tuổi, dáng người gầy guộc chẳng có mấy lạng thịt, nhìn vẻ ngoài chênh lệch vạn dặm so với Đậu Đậu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận