Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1044 -

Chương 1044 -

Chạng vạng tối, Khương Ninh mở cửa sổ ra, gió biển mang theo vị mặn thổi tới.

Nhà xe rất gần biển, chỉ chừng ba bốn trăm mét mà thôi.

Mặt trời lặn rất đẹp, nhưng cả nhà đã ngắm cảnh biển thế này đến chán rồi.

Khương Ninh kiểm tra cho Bạch Tuyết, chắc chắn cơ thể của nó không có vấn đề gì lớn, lúc này cả nhà mới đội nón che nắng ra cửa.

Gió biển thổi, đất bùn dưới chân mềm nhũn, họ có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Hai người cầm tay nhau, đi dọc theo bờ biển.

Đậu Đậu ngồi xổm ở phía xa, rất hiểu chuyện không quấy rầy anh trai và chị dâu.

Chó còn lo lắng cho vợ mình, nó nằm ở trong nhà xe yên lặng trông nom.

Sau khi tản bộ về, tuyết đã tan thành nước, Khương Ninh lại đổi thêm một thùng tuyết khác.

Ăn cơm tối xong, Đậu Đậu bưng ra một mâm trái cây đi đến: “Anh, chị dâu, chúng ta sẽ sống ở đây sao?”

Đây đúng là một vấn đề, hai người rơi vào trầm tư.

Hoắc Dực Thâm trầm ngâm: “Mấy tháng trước cũng có rất nhiều người sống sót đến Bắc Cực, nhưng giờ lục địa vừa nhô lên, cho dù chỉ có dãy núi, nhưng chắc cũng không khác ở đây lắm.

Chúng ta cứ ở đây đã, quan sát một khoảng thời gian, nếu như không thích hợp thì sẽ tìm đến nơi khác.”

Khương Ninh ủng hộ ý tưởng của anh: “Lục địa mới không có cỏ, đất đai khắp nơi đều khô cằn, chúng ta có thể cải thiện hoàn cảnh sống.”

Đậu Đậu không có ý kiến gì: “Dạ, vậy nơi này sẽ là nhà của chúng ta.”

Bọn họ biết đất rất khô cằn, nhưng không ngờ lại lâu như vậy.

Nửa đêm bị gió thổi không nói, buổi sáng vừa vén màn cửa nhìn thử, bên ngoài đã cát bay đầy trời…

Gió biển thổi, cát bụi đầy trời.

Khương Ninh còn định hôm nay trồng cây, bọn họ bắt tay tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, không muốn bị bỏ lỡ.

Gió thổi đến ba ngày, điện dự trữ đã dùng hết, sợ gió cát làm hư bản năng lượng mặt trời, Khương Ninh chỉ có thể lấy ra rương tiếp điện.

Dù gió cát thổi đầy trời, nhưng thời tiết vô cùng oi bức.

Máy điều hòa hoạt động không ngừng, sợ Bạch Tuyết và ba đứa nhỏ sẽ chết.

Đến ngày thứ tư, vất vả lắm gió mới dừng lại, nhưng mây đen lại giăng đầy trời, mưa đổ như thác không ngừng.

Khương Ninh muốn lao động: “...”

Nước trong đất mang theo bùn không ngừng trôi xuống biển.

Khương Ninh vô cùng nghi ngờ, nếu như mưa cứ tiếp tục đổ thế này, đỉnh núi vừa nhô lên khỏi mặt biển có khi nào lại bị chìm xuống lần nữa hay không?

Cũng may, mưa hai ngày đã dừng lại.

Khương Ninh không nói hai lời, xắn tay áo lên hành động.

Đã nhiều năm như vậy, hạt giống hoa cỏ trong không gian vẫn chưa vứt đi, đều được bảo tồn một cách hoàn hảo.

Khương Ninh kéo mấy túi da rắn ra, rải một cách bừa bãi.

Đất bùn ướt nhẹp, rất dễ dàng giữ hạt giống.

Ba người chia nhau ra hành động, tốn hết gần một ngày mới có thể gieo hết cả đỉnh núi.

Đã lâu không làm việc, cả người đau nhức, Khương Ninh phải lấy ra bảy tám máy xoa bóp cho mình.

Đậu Đậu dậy rất sớm, cô bé dẫn chó ra ngoài chơi, lúc trở về tâm trạng lại không tốt.

“Anh, chị dâu, đất bên ngoài lại khô nữa rồi.”

Chỉ trong một ngày, đất đã bị khô cằn nứt nẻ, trong đất không có nước, hạt giống không có chút cơ hội nảy mầm nào.

Khương Ninh nhức đầu.

Đất đai không có chất dính, vừa không có cây cối bao trùm, tất nhiên không giữ được nước.

Nếu lựa chọn lục địa, lại không thể chịu thua dễ dàng vậy được.

Khương Ninh vô cùng nghiêm túc: “Không sợ, chúng ta lại làm nữa.”

Cô lấy ra mấy loại chịu được hạn hán trong không gian ra, yêu cầu đối với đất đai không cao, cỏ chi lăng hoa tím, cây ngũ gia bì, cỏ gà vân vân.

Đào hố, trồng từng hạt giống, lại tưới nước cho bọn chúng, sau đó sẽ dùng cỏ khô trùm lên, tránh cho ánh mặt trời gay gắt chiếu chết.

Không chỉ có cỏ, còn phải trồng cây.

Cây sau sau, cây đỗ quyên, cây trúc đào vân vân.

Đây đều là những cây mà lúc trước Khương Ninh lấy từ công viên hoặc trong rừng núi, cô vẫn cố gắng gây giống ở trong không gian.

Cuối cùng, bọn họ xới đất ở cách nhà xe không xa, còn trồng thêm bồ công anh.

Cho dù là phát triển hay nở hoa thì bồ công anh vẫn sẽ rất nhanh.

Chỉ cần gió nổi lên, có thể thổi hạt giống bay đi rất xa, không sợ bọn chúng không thể sinh sôi.

Đậu Đậu rải cỏ khô trước, tưới thêm nước lên mặt đất.

Bọn họ tốn nhiều sức như vậy, không tin không thể thu hoạch được.

Ngay cả Bắc Cực cũng có thể trồng cây, bọn họ không tin mình không thể khai phá mảnh đất khô cằn này!

Nhưng mà, lý tưởng rất hay, nhưng thực tế lại trái ngược…

Bạn cần đăng nhập để bình luận