Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1227 -

Chương 1227 -

Dạo này thời tiết đã ổn định hơn rồi, nhưng việc phát triển của cây trồng cũng cần có thời gian, đa số mọi người đều có thể được lưng lửng bụng.

Với địa vị của Vu Trường Chinh, việc ăn uống không phải là vấn đề, nhưng thức ăn cũng không thể phong phú được đến mức này.

Khương Ninh đã đưa gia cầm cho nhà họ Vu nuôi từ lâu nên họ cũng có thể được ăn trứng.

Hai ngày trước, con gái thất lạc đã trở lại, bà Vu quyết đoán làm thịt con gà mái đẻ trứng, tẩm bổ cho cô con gái gầy như que củi của mình.

Cố Đình Lâm biết rõ gia đình nhà họ Vu, bèn nhiệt tình mời cả nhà bọn họ đến ngồi: “Ăn thêm đi, người trong nhà thì khách khí cái gì.”

Thư Tuyết Tình cũng nhiệt tình mời: “Nhiều đồ ăn lắm, hơn nữa còn là do A Ninh làm, bình thường không được ăn đâu.”

Cả nhà thay nhau mời khiến nhà họ Vu không thể từ chối, ngại ngùng ngồi vào bàn.

Đậu Đậu vô cùng hiểu chuyện, vội vàng xuống bếp xào thêm hai món nữa, nhanh chóng bưng ra bàn.

Trên bàn cơm, hai nhà vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Vu Nhân được nghỉ ngơi hai ngày nên sắc mặt đã khá hơn rồi.

Thư Tuyết Tình rất nhiệt tình, sợ hai mẹ con bọn họ ngại nên bà ấy đã múc hai chén canh gà, còn đưa cho Vu Nhân thêm một cái đùi gà: “Tiểu Nhân ăn nhiều tẩm bổ đi, ngày nào ba mẹ cháu cũng nhớ mong đến cháu, bây giờ cuối cùng cũng chờ được cháu trở về, đúng là ông trời có mắt.”

Bà Vu cũng nói: “Tuyết Tình, ông trời vẫn chưa mở mắt đâu, là do Tiểu Nhân phúc lớn mạng lớn gặp được Khương Ninh thôi.”

Khương Ninh là quý nhân của nhà bọn họ.

Người Hoa là như vậy, lúc nào cũng nói chuyện khách sáo trên bàn cơm, đây chính là cách giao tiếp của bọn họ nhưng bầu không khí lại vô cùng thoải mái.

Ăn xong bữa cơm này, Khương Ninh phát hiện tình trạng của Vu Nhân hơi lạ.

Cô ấy không những hay ngại ngùng, mà còn hay thất thần, lúc nào cũng đờ đẫn.

Bà Vu vô cùng lo lắng, khi nghe tin Khương Ninh đã về, bà ấy vội vàng dẫn con gái đến.

Con gái đã trở về rồi, nhưng hồn thì vẫn chưa trở về.

Hai nhà cũng thân thiết nên Khương Ninh cũng sẽ quan tâm hơn.

Ăn cơm tối xong, Vu Trường Chinh và Cố Đình Lâm vào phòng làm việc, còn bà Vu thì nói về chuyện mình lo lắng.

Khương Ninh bắt mạch cho Vu Nhân, đương nhiên là cơ thể cô ấy bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng quan trọng hơn là tinh thần đã xảy ra vấn đề: Chứng hối hận sau thiên tai.

Đừng nói là Vu Nhân, lúc Khương Ninh vừa sống lại cũng bị, cảm giác lo âu, uất ức, nóng nảy, còn thường xuyên gặp phải ác mộng.

Bởi vì tính cách hai người khác nhau nên triệu chứng thể hiện ra cũng khác nhau.

Vu Nhân hướng nội, cơ thể cũng yếu đuối, việc cô ấy có thể sống được đã là kỳ tích rồi.

Hơn mười năm nay, cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện tàn khốc, lại còn bị nhốt ở trại tập trung tối tăm không thấy ánh mặt trời.

Cô ấy trải qua trăm đắng ngàn cay cuối cùng được trở về bên ba mẹ, tất nhiên là rất vui mừng, nhưng trong lòng lại căng thẳng không thể thả lỏng được.

Cho dù là cơ thể hay tinh thần, cô ấy cũng đã bị tai họa đáng sợ trong quá khứ nhấn chìm không thể thoát ra được.

“Không nghiêm trọng lắm, chỉ là cơ thể bị tổn hại, tinh thần có hơi suy yếu, có thể lấy chút thuốc về uống rồi tự điều chỉnh. Nếu bình thường không làm gì thì ra ngoài nhiều một chút, phơi nắng và vận động nhiều hơn.”

Bệnh tâm lý không thể chữa trị ngay được, Vu Nhân phải tự mình thoát ra.

Vu Nhân nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, A Ninh.”

Cô ấy kiệm lời, lát sau lại thất thần, ánh mắt ấy bị chú chó hoạt bát hiếu động hấp dẫn.

Chú chó cũng biết đây là địa bàn nhà mình, thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm mình, cũng thản nhiên nhìn trở lại.

Nó thấy không vui, vì bà nội lấy đùi gà bốc hơi nghi ngút cho cô ấy ăn.

Hừ, trước kia thứ đó là của nó mà!

Vu Nhân không nhận ra nó đang bất mãn nên đưa tay thử sờ lỗ tai của nó một chút.

Có cảm giác mềm mại, rất thoải mái.

Mà chó cũng không sợ cô, nó nghĩ muốn sờ thì sờ nhanh lên, sờ xong thì trả đùi gà lại cho nó.

Khoa học đã chứng minh, chó có tác dụng chữa trị tâm lý rất tốt.

Bà Vu tìm lý do gọi Khương Ninh ra ngoài sân nói chuyện: “A Ninh, Tiểu Nhân thật sự không bị sao chứ? Tối nào nó cũng gặp ác mộng, còn không ngừng bật khóc, hôm nay dì dẫn nó ra ngoài giải sầu, có một đàn ông vô tình đụng vào nó thôi mà nó đã bị dọa sợ đến mức hét chói tai, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận