Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 153 -

Chương 153 -

Bốn chân ổn định, Cola di chuyển từng bước ma quỷ, để chuyển động, tránh né, xoay vòng đùa giỡn bọn họ.

Bọn họ không chỉ muốn hạ độc chó con, ngay cả Khương Ninh cũng không tha.

Khương Ninh không những không tránh, tốc độ lao về phía bọn họ còn tăng lên.

Tốc độ trượt băng rất nhanh, người đàn ông cầm ống thép đi giày bông, mặc dù trượt chân nhưng vẫn không buông tha đuổi theo.

Khương Ninh lướt vụt qua, không đợi người đàn ông giơ ống thép lên, đã lướt qua nhanh như tia chớp.

“Rầm”’ một tiếng, cơ thể người đàn ông ngã bay ra ngoài, dù đã đội mũ rất dày nhưng đầu vẫn bị gậy golf đập vỡ.

Anh ta ngã xuống, mắt trừng lớn, máu tươi chảy không ngừng từ miệng ra, rất nhanh liền tắt thở.

Khương Ninh không do dự, cho dù là cô hay Cola, đối diện tiếng gào thét chính là gậy golf.

Tất cả đều là cướp trên đường, còn sống chỉ biết làm trò phá người khác.

Liên tục gõ mấy cái, chờ lúc người xung quanh phát hiện không đúng, cô gái áo đỏ đã sớm biến mất.

Cho rằng bọn họ bị trơn ngã, ai ngờ lại phát hiện đã mất mạng, kiểm tra mới thấy đầu bị đánh vỡ.

Một cô gái trẻ tuổi, ra tay lại đáng sợ như vậy?

Sự kinh ngạc chỉ thoáng qua trong nháy mắt, những người sống sót lập tức ra tay cướp quần áo của người đã chết, mặc quần áo vào người để chống rét, không để ý người chết vẫn còn nhiệt độ cơ thể.

Bọn họ vô cùng đói khát, nhìn chằm chằm người chết với ánh mắt phức tạp, không ngừng nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không thắng nổi giới hạn cuối cùng của đạo đức, nhịn được cám dỗ khó khăn quay đầu rời đi.

Nhưng còn kiên trì được bao lâu, bọn họ cũng không biết nữa.

Chó con càng chạy càng phấn khích, thè lưỡi ra.

Nhìn con sen đang đuổi theo, nó vội dừng lại: Tới đây, mau đuổi theo em!

Khi Khương Ninh sắp đuổi kịp, nó lại điên cuồng chạy.

Một người một chó truy đuổi nhau, rất nhanh đã trở lại khu chung cư Cẩm Vinh.

Ra ngoài đi dạo một vòng, chó con vô cùng có tinh thần, dáng người khỏe mạnh từng đường cong bắp thịt vô cùng săn chắc, cảm giác cả người chó con đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Khương Ninh thưởng cho nó một miếng thịt khô, rồi thu dọn đồ đạc lên lầu.

Lúc đi tới lầu 12, đột nhiên một bóng người lao ra.

Thiếu chút nữa một dao chém tới, sau mới phát hiện ra là Vu Thanh Thanh .

Sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, giống như vừa đánh vôi bột.

Khương Ninh vừa nhìn liền biết, cô ta không sống được lâu, một chút sức sống cũng không có.

Không biết là do Dương Vĩ Thông quá giỏi dụ dỗ hay cảm thấy lương thực quá dễ kiếm, mỗi tiếng một cân lương thực, vì năm cân lương thực mà cơ thể suy yếu, bị Hạ Chí An cướp đi một nửa không nói, trở về còn phải nuôi đám người Dương Vĩ Thông.

Khương Ninh không hiểu, có lẽ đây là triệu chứng yêu đương mất não.

Dù sống lại lần nữa, cô vẫn vui vì đời trước kịp tỉnh ngộ, nếu không còn thảm hơn so với Vu Thanh Thanh .

“Khương Ninh, cứu tôi, cô mau cứu tôi với.”

Giọng Vu Thanh Thanh hơi khàn khàn, cơ thể lảo đảo muốn ngã, ánh mắt u tối chỉ sót lại một ánh sáng cuối cùng.

Khương Ninh hỏi: "Cứu như thế nào?”

“Tôi, tôi không ngừng chảy máu, hơn nữa còn bị sốt, cô có thể cho tôi ít thuốc không, tôi chưa muốn chết…”

Vu Thanh Thanh đứng không vững lảo đảo bám lấy cầu thang.

“Tại sao lại tìm tôi?” Khương Ninh mặt không cảm xúc: “Cô đi ra ngoài kiếm lương thực, tôi một miếng cũng không được ăn. Cô kiếm về cho ai, thì tìm người đó cứu cô đi.

Đừng nói tôi không có thuốc, cho dù có thuốc cũng không cho cô.

Dựa vào đâu phải cho cô?

Dựa vào cô đáng thương, cô càng u mê không tỉnh? Tôi cũng không phải cha mẹ cô, cũng không ăn uống gì của cô.

Ai hại cô thành ra như vậy, cô đi tìm người đó, chơi trò đáng thương này trước mặt tôi, không có ích đâu.”

Nói xong, đi thẳng lên lầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận