Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 964 -

Chương 964 -

Không ngờ Ivan lại là một người am hiểu về Hoa Hạ: "À, các bạn thân mến, các bạn có biết Trung y hay châm cứu gì đó để có cách cứu được người của chúng tôi không."

Anh ta còn sợ cô từ chối nên vội vàng nói thêm: "Chúng tôi không nhờ tay không, chúng tôi sẽ trả ơn các bạn."

Khương Ninh suy nghĩ rồi nói: "Lấy gì để trả ơn?"

"Có rượu Vodka và chân giò hun khói."

Úi chà, đã trải qua mười năm thiên tai mà vẫn còn có rượu và chân giò hun khói à? Xem ra cuộc sống của bọn họ cũng khá tốt.

Khương Ninh nói anh ta tháo khẩu trang ra.

Ivan nghe lời để lộ khuôn mặt râu ria xồm xoàm và chiếc mũi đỏ như vừa uống rượu.

Anh ta có khuôn mặt dãi dầu sương gió, nhưng không hề gầy, chắc là chuyện ăn cơm không phải vấn đề lớn của anh ta.

"Vết thương do gì?"

"Vết thương do súng." Ivan vội nói: "Ngày hôm qua chúng tôi đã tự lấy viên đạn ra nhưng hôm nay bọn họ bị sốt."

Khương Ninh thừa cơ hỏi tiếp: "Ai bắn?"

"Đại bàng hói, củ sắn, cây gậy, chậu rửa chân..." (1)

Cái này phải nói rất lâu, ba ngày ba đêm còn chưa nói hết nhưng Khương Ninh lại muốn hỏi tới cùng.

Ivan chỉ có thể nói ngắn gọn: "Mấy năm trước chúng tôi trồng khoai tây và ngô ở Siberia..."

Do ảnh hưởng từ nhiệt độ khu vực sống nên người Nga có khả năng chịu rét tốt, nghiên cứu về việc canh tác trong thời tiết lạnh giá cũng rất phát triển, dân cư thưa thớt, đất rộng nhiều tài nguyên, quốc gia cảm nhận được thiên tai sắp tới nên quyết đoán quản lý chặt chẽ việc mua bán lương thực ra bên ngoài.

Cho nên lương thực không phải là vấn đề lớn của bọn họ trong mấy năm đầu của thiên tai.

Lúc nóng cực hạn thì bọn họ di chuyển tới chỗ có thời tiết lạnh giá.

Những mảnh đất đen màu mỡ trong nước trồng không ít khoai tây, ngô và lúa mì, không chỉ đủ ăn no và còn có dư thừa để cất trữ.

Sau này thiên tai càng ngày càng nghiêm trọng, một tập thể từ hơn mười nghìn người bị lạc trong gió lốc, thuyền của Ivan bị tách ra rồi quay vòng vòng tới Bắc Cực, lúc này chỉ còn lại hơn năm trăm người.

Lúc ấy xung quanh đã đóng băng nhưng lớp băng không quá dày, đợi đến hai tháng sau mới thực sự đông cứng.

Bắc cực rất lớn, bọn họ có cầm theo khoai tây giống chịu lạnh tốt nên vẫn có thể sống thoải mái được.

Nhưng mà bọn họ không ngờ tới ở đây còn có liên quân của những người sống sót.

Đám người đó là những quân nhân sống sót của nhiều nước khác nhau tập hợp lại, thậm chí còn thành lập căn cứ đáy biển chỉ là mấy người Ivan không phát hiện ra thôi.

Sau khi hai bên phát hiện nhau, xảy ra tranh chấp, căn cứ liên hợp có hơn hai mươi nghìn người sống sót, bên kia phát hiện ra gấu Nga lúc đi ra ngoài tìm vật tư.

Vì vậy bọn chúng lập tức thể hiện bản tính —— cướp bóc.

Nhưng gấu Nga lại là dân tộc chiến đấu, bọn họ không thèm quan tâm người của mình ít hơn rất nhiều.

Bọn họ chỉ cần đánh hết sức là được, dù cho chỉ có một người cuối cùng sống sót cũng không sợ.

Thế nên hai bên chiến đấu với nhau rất nhiều lần.

Bên Nga từ hơn năm trăm người chỉ còn một trăm người mà căn cứ liên hợp cũng từ hơn hai mươi nghìn người biến thành hơn ba nghìn người.

Dân tộc chiến đấu là thật nhưng Khương Ninh nghe cứ cảm thấy khó tin: "Mấy người sao có thể chiến đấu với hai mươi nghìn người đến từ mười bảy quốc gia trong căn cứ liên hợp mà còn giết hết chỉ để lại hơn ba nghìn người được chứ?"

"Bọn chúng vừa dối trá vừa gian xảo, vậy mà lại mua chuộc người của chúng tôi nên chúng tôi bị cướp rất nhiều lương thực..."

Đúng là sự phân biệt đối xử về vị trí địa lý hay sức mạnh đã tồn tại từ lâu nhưng có nhiều người dù chịu nhiều đau khổ vẫn không thể thức tỉnh được, những người đó luôn nghĩ chỗ của người khác mới thật sự là một nơi tự do và văn minh.

Chỉ cần căn cứ liên hợp chơi một chiêu nhỏ thì bọn họ đã dễ dàng bị lừa.

Kết quả là suýt chút nữa thì tất cả mất mạng, may mà bọn họ đánh nhau đủ điên nên mới bảo vệ được tính mạng.

Bọn Tây lông cũng bị thiệt hại nặng nề nên không chịu từ bỏ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận