Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 805 -

Chương 805 -

Để có thể ngồi ở vị trí như hôm nay, Cố Đình Lâm không thể nào là kẻ nhiều chuyện được.

Thư Tuyết Tình nhắc lại: “Tôi là y tá trưởng.”

Khương Ninh không khách sáo nữa: “Tôi thấy cô không phải y tá trưởng, mà là bà bác trong tổ dân phố, cái mẹ gì cũng quan tâm.”

Thư Tuyết Tình không ngờ cô lại nói chuyện khó nghe như vậy, sắc mặt chợt thay đổi.

Chuyện nên nói, ngày hôm đó cũng đã nói rõ rồi, nếu Cố Đình Lâm thật sự bị bệnh nằm bệnh viện, người muốn chăm sóc ông chắc hẳn phải xếp một hàng dài, Khương Ninh dựa vào đâu lại đi tin một người phụ nữ giấu đầu hở đuôi trước mặt này?

Tướng mạo nhìn cũng không giống trà xanh, nhưng trên trán lại viết chữ có mưu đồ.

Thấy cô xoay người đóng cửa, Thư Tuyết Tình vội vàng nói: “Khương Ninh, tôi không lừa cháu, thủ trưởng Cố ốm đến mức xuất huyết dạ dày rồi phải vào viện.”

“Vậy thì liên quan gì đến tôi?” Khương Ninh hỏi ngược lại: “Kẻ khiến ông ấy bị xuất huyết dạ dày cũng đâu phải tôi.”

“Nhưng cháu là con gái của ông ấy, là người duy nhất ràng buộc với ông ấy và là người ông ấy luôn lo lắng.”

Khương Ninh vẫn nhắc lại: “Cô là bà bác trong tổ dân phố đúng không?”

Thư Tuyết Tình không ngờ cô lại hùng hổ đáng sợ như vậy, bà ấy hơi lúng túng, nhưng nghĩ đến mục đích mà mình đến đây, bà ấy cắn răng nói: “Nếu không có thiên tai giáng xuống, tôi đã kết hôn với ông ấy rồi.”

Tin tức này quá đáng sợ, Khương Ninh cũng phải dừng bước.

Vẻ mặt của Thư Tuyết Tình không được tự nhiên, nhưng vẫn thản nhiên giải thích: “Tôi lén ông ấy đến đây, ông ấy cực khổ cả đời, luôn mang trách nhiệm nặng nề trên vai, khiến mình không chịu đựng được.

Chỉ khi nhắc đến cô, ông ấy mới nở nụ cười. Tôi hy vọng cô có thể đến thăm ông ấy một chút, giúp ông ấy biết yêu quý bản thân nhiều hơn.”

Nói xong, bà ấy nhìn Khương Ninh, rồi xoay người rời đi.

Khương Ninh đứng ở cạnh cửa một hồi, sau đó mới đi lên tầng.

Cô vẫn ăn cơm, rèn luyện, mò mẫm tất cả những dụng cụ cứu sinh một lần như bình thường, cuối cùng lại nhìn vật tư trong không gian mà ngẩn người.

Sáng sớm tỉnh lại, bên ngoài âm u không có ánh sáng mặt trời.

Khương Ninh nhìn trần nhà, đột nhiên nói: “Người đến hôm qua là hồng nhan tri kỷ của Cố Đình Lâm.”

Lúc hai người nói chuyện, Hoắc Dực Thâm nghe thấy, nhưng vì cô không muốn nói, nên anh cũng không hỏi.

Anh không thể lây cảm xúc của mình qua cô và thay đổi cả quyết định của cô.

Điều anh có thể làm là tôn trọng và ủng hộ cô.

Nếu cô đã nói, thì Hoắc Dực Thâm hỏi: “Em muốn đi thăm ông ấy à?”

“Em đang suy nghĩ, nếu không có ông ấy, em làm sao may mắn có được không gian này.”

Hoắc Dực Thâm kéo cô đứng lên: “Ăn cơm xong rồi thay quần áo, anh đi với em.”

Dù là thân phận hay địa vị, Cố Đình Lâm cũng sẽ không thiếu ăn thiếu uống, Khương Ninh đi tay không đến.

Đến bệnh viện của căn cứ, quầy thông tin của khu nội trú nghe cô đến thăm thủ trưởng, dò hỏi: “Có hẹn trước không?”

“Không có.” Khương Ninh không chút do dự nói: “Nếu như các cô cảm thấy không tiện, vậy thì thôi.”

Cũng không phải không tiện, mà là các cô ấy không có quyền sắp xếp: “Hay là, cô liên lạc với thư ký của thủ trưởng nhé?”

À, chăm sóc lãnh đạo là nhiệm vụ của thư ký, hai người bọn họ như hình với bóng, nếu cô biết thư ký Hà ở đâu, còn cần phải đến đây hỏi thăm à?

Khương Ninh vừa định rời đi, một người mặc đồng phục y tá vội vàng chạy đến: “Khương Ninh?”

Là Thư Tuyết Tình.

Khương Ninh đến, khiến bà ấy thở phào nhẹ nhõm: “Thủ trưởng Cố đang làm kiểm tra, tôi dẫn cháu đến phòng bệnh chờ nhé.”

Sợ cô đổi ý, Thư Tuyết Tinh giao hết công việc của mình cho các y tá khác.

Đến thì cũng đã đến rồi, Khương Ninh đi theo bà ấy đến phòng bệnh đặc biệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận