Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1259 -

Chương 1259 -

Sợ Khương Ninh còn lo lắng điều gì khác, Cố Đình Lâm lại nói: “Nhiệm vụ tiếp theo đã hoàn thành rồi, kế hoạch cứu nguy cho thành phố Phượng cũng đã kết thúc, cho dù có phát hiện gì mới thì cũng không cần quá gấp gáp, những gì được trục vớt về từ giai đoạn trước đó cần có thời gian để tiếp nhận và xây dựng.

Bên phía thành phố Hoa vẫn đang còn muốn thăm dò và thu thập thêm, danh sách sẽ không gửi đến đây sớm như vậy đâu, chờ đến khi con sinh con xong rồi suy nghĩ cũng không muộn.

Ba hy vọng con có thể sinh con, có thêm một đứa trẻ sẽ có thêm một niềm vui, dù là đối với gia đình hay sự nghiệp nó đều sẽ mang một ý nghĩa đặc biệt, nhưng nếu con không muốn có con cũng không sao, tự con suy nghĩ cho thật kỹ là được rồi.”

Khương Ninh suy nghĩ một lúc: “Con sẽ suy nghĩ.”

“Ngoài trời mưa to gió lớn, người con hình như gầy đi rồi, chắc con cũng mệt mỏi lắm, trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”

Cố Đình Lâm vỗ vỗ vai cô, ông vẫn nói lại câu nói kia: “Đi ra ngoài không nên cậy mạnh, an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

Về đến nhà, Khương Ninh cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi với Hoắc Dực Thâm.

Bên ngoài có động tĩnh, đồ vô tâm kia nhảy chạy ra ngoài.

Hình như có tiếng nói chuyện rất nhỏ vang lên, ngay sau đó cánh cửa mở ra.

Đậu Đậu đi vào, thấy anh trai và chị dâu đã về, vẻ mặt mệt mỏi lập tức biến mất.

Nếu Khương Ninh đoán không lầm thì hẳn là Tần Mục đưa cô ấy về.

Cô không hỏi, cũng không muốn can thiệp vào.

Đậu Đậu đã trưởng thành, cô ấy có khả năng suy nghĩ độc lập, nếu thật sự cảm thấy hoang mang cô ấy sẽ tự nói ra.

Cô không hỏi nhưng Đậu Đậu lại tự mình nói: “Anh, chị dâu, có rất nhiều người từ thành phố Hoa tự nguyện chuyển đến thành phố Phượng.”

Sáu mươi phần trăm những người đến đây là quân nhân, tất cả bọn họ đều đến từ các căn cứ quân sự phía Nam.

Hầu hết những người còn sống sót đều đến từ tỉnh Quảng Đông cùng với người nhà của bọn họ, trong đó số người sống sót ở thành phố Phượng chỉ có mấy chục người.

“Chú Tần, anh Tần Mục và cả gia đình cô Mỹ Lệ cũng đến đây nữa.”

Vương Mỹ Lệ làm việc ở một trại chăn nuôi, nhóc xấu xí tuổi còn nhỏ, đi theo phụ giúp một vài việc vặt, nhưng nó không có lương mà chỉ được lo ăn ba bữa cơm một ngày.

Đậu Đậu tin tưởng vào năng lực của Tần Xuyên và tên xấu xí, cho dù phải đến một nơi mới và bắt đầu lại từ đầu thì bọn họ vẫn có thể hợp tác vô cùng tốt, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hai người chú này có quan hệ rất tốt với gia đình của mình nên cô ấy đương nhiên sẽ tạo điều kiện cho họ, chỉ cần có trang trại chăn nuôi và nông trường, bọn họ có thể làm người môi giới.

Nếu không có bọn họ thì cũng sẽ có người khác, sự thuận tiện thì với ai mà chẳng phải cho, huống hồ bọn họ còn có thể giúp đỡ anh trai và chị dâu.

Khương Ninh còn có thể nói thêm gì nữa, đương nhiên là giơ cho cô ấy một ngón tay cái.

Còn về Tần Mục, dù chỉ là cái tên cô ấy cũng chưa nhắc tới.

Tắm rửa xong, hai người im lặng nằm trên giường.

Hoắc Dực Thâm đột nhiên nói: “Em cảm thấy Tần Mục có phù hợp với Đậu Đậu không?”

Cửa phòng đã đóng, Khương Ninh ăn ngay nói thật: “Tuổi còn trẻ, Tần Mục dù là vẻ ngoài hay năng lực đều tốt, nhưng thằng bé được Tần Xuyên bảo bọc quá kỹ, hiện tại tính tình của nó vẫn chưa đủ trưởng thành.”

Ít nhất là hiện tại cậu ấy không xứng với Đậu Đậu.

Còn về tương lai, phải xem cậu ấy trưởng thành như thế nào đã, không cần phải vội vàng phủ nhận.

Sau khi nghe tên xấu xí nói, thật ra Khương Ninh có chút thất vọng trong lòng, tựa như cô có thể thấy được quá khứ của chính mình.

Nhưng bản thân cô cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng đã từng ngu ngốc.

Nếu hoa nở rộ, bướm sẽ tự tìm đến. Nếu người xuất sắc, trời sẽ tự an bài.

Thân là người lớn trong nhà của Đậu Đậu, Khương Ninh hy vọng ngoài tình yêu, cô ấy càng phải không ngừng trau dồi bản thân.

Nhưng phải nói sao đây, trừ khi quá quá đáng thì vẫn nên để những người trẻ tuổi đó tự giải quyết.

Hãy ngủ đến lúc mà mình tự nhiên thức giấc.

Khương Ninh vừa ăn sáng xong thì Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ đến tìm.

Ba tháng không gặp, hai người đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt gầy gò đã bắt đầu có da có thịt hơn, nước da cũng bắt đầu tốt lên.

Mặc dù vẫn còn gầy nhưng đã mơ hồ tìm thấy được bóng dáng của trước đây.

Đúng lúc hai người bọn họ không phải đi làm nên khi biết Khương Ninh trở về đã lập tức tới đây.

Mục đích vô cùng đơn giản, thứ nhất là để ôn lại chuyện cũ, thứ hai là tìm thầy trị bệnh.

Cả hai người đều lớn tuổi hơn Khương Ninh, đặc biệt là Đinh Kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận