Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 610 -

Chương 610 -

“Đồn cảnh sát do nhà họ Dung mở à?” Ông cụ Dung uống mấy viên thuốc hạ huyết áp: “Hôm nay cục trưởng Lăng đến, là đã nể mặt chúng ta rồi. Bà còn muốn ông ấy phái đội ngũ quân cảnh lật tung thành phố Phượng hả?”

Nhân viên quân cảnh thiếu nghiêm trọng, bọn họ duy trì an toàn cho nội thành là đã cố gắng lắm rồi, nếu điều động đội ngũ rời đi, sẽ khiến vô số bạo động đến đánh vào lần nữa, vậy trách nhiệm này ai sẽ gánh vác?

Chưa kể, là do tự thằng con của mình chạy ra ngoài tìm chết.

Cho dù cục trưởng Lăng có đồng ý, phía chính phủ cũng tuyệt đối không đồng ý!

Bà Dung đau lòng không thôi: “Chẳng lẽ cứ để mặc cho con trai mình bị giết sao?”

Ông cụ Dung không ngủ cả đêm, ngồi ở trong thư phòng suy nghĩ, cuối cùng ra quyết định —— Treo tiền thưởng.

Chỉ cần có thể cứu được thằng khốn nạn này ra, ông ta đồng ý trả mười ngàn cân lương thực làm thù lao.

Tin tức vừa được phát ra, lập tức oanh động.

Mười ngàn cân lương thực, có thể nuôi được bao nhiêu người vậy.

Cục trưởng Lăng biết tin này cũng không nói gì, nhưng có rất nhiều thợ săn tiền thưởng nghe nên động lòng, rối rít hợp lại thành một đội để đăng ký tìm kiếm.

Ông cụ Dung trở nên tiều tụy, để cậu cả dẫn theo đội hộ vệ đi kiểm tra chỉ số thông minh và thân thủ.

Khương Ninh thực hiện nhiệm vụ vừa về đến nhà, điện thoại vô tuyến đột nhiên vang lên giọng của Đinh Kỳ: “A Ninh, có ở đây không?”

Đinh Kỳ chủ động đến tìm cô? Đúng là mặt trời mọc ở hướng tây rồi.

“Có, sao thế?”

Giọng nói của Đinh Kỳ lạnh lùng: “Chỗ chị có một vụ làm ăn, em muốn làm không?”

Khương Ninh sợ run lên: “Vụ làm ăn gì?”

“Hai ngày trước đi tuần tra, chị phát hiện có một nhóm cướp bóc được rất nhiều vật tư, chị theo đuôi bọn họ phát hiện bọn họ ở trong núi sâu…”

Nhóm người kia có súng, số lượng cũng khá đông, nhưng trong sơn động có giấu rất nhiều vật tư, đều là những thứ cướp được sau thiên tai.

Vật tư trong đó hẳn là đủ cho mấy người ăn uống được rất lâu, có thể thoải mái hưởng thụ.

Nhưng dựa vào bốn người, cho dù năng lực hay vũ khí thì vẫn còn kém xa, cho nên Đinh Kỳ mới gọi Khương Ninh.

Chỉ cần cô tham gia, Hoắc Dực Thâm cũng sẽ tham gia.

Sáu người hợp sức, như xe đạp có gắn động cơ.

Khương Ninh im lặng hồi lâu, suy nghĩ xem nên trả lời Đinh Kỳ thế nào.

Giàu sang mà nguy hiểm, nhóm Đinh Kỳ không có người nhà, muốn chiếm lấy cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng cô và Hoắc Dực Thâm thì không, hai người không thiếu vật tư, trong nhà còn có hai đứa nhỏ.

Cô không đánh cược được, cũng không cần đánh cược, cô không cần phải đi mạo hiểm.

“Em có thể nói chuyện với Lục Vũ một chút không?”

Đinh Kỳ không phải người xấu, nhưng không thể xem là bạn của Khương Ninh, không thể nói chuyện thành thật với nhau được.

Nghe giọng nói của Lục Vũ ở đầu dây bên kia, Khương Ninh bình tĩnh nói: “Chuyện này là do Đinh Kỳ quyết định, hay là do bốn người cùng quyết định?”

Lục Vũ hơi khựng lại: “Là do chúng tôi cùng quyết định.”

“Vì lương thực?”

Lục Vũ hít mũi một cái: “Vì cuộc sống tốt hơn.”

“Mọi người có từng suy nghĩ đến, nếu hành động thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu không?”

“Năm mươi - năm mươi.”

Anh ấy cũng đã suy nghĩ rồi, nếu A Ninh và anh Thâm tham gia, ít nhất là được khoảng tám mươi phần trăm thắng lợi.

Nhưng anh ấy sẽ không ép hai người gia nhập, dù sao cuộc sống của bọn họ cũng rất tốt.

Khương Ninh hít sâu một hơi: “A Thâm có em gái, Cola cũng cần chăm sóc, hai người chúng tôi không thể tham gia được. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ một chút, nếu chỉ là vì lương thực, chúng ta lại suy nghĩ thêm cách, nếu là vì vinh hoa phú quý… Tóm lại mọi người nên suy nghĩ thêm, đừng tùy tiện đưa ra quyết định.

Cho dù cuối cùng có quyết định thế nào, nhớ nhất định phải nói cho tôi biết trước, nếu không chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.”

Hoắc Dực Thâm thực hiện nhiệm vụ trở về, thấy Khương Ninh ngồi trên ghế sô pha thất thần, anh quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Trong lòng Khương Ninh có hơi phiền muộn, kể hết mọi chuyện cho anh biết.

Anh dịu dàng hỏi: “Em tức giận sao?”

“Em cảm thấy, không biết có phải do Đinh Kỳ ảnh hưởng không, hay là mấy năm nay Lục Vũ và Trương Siêu gặp chuyện, mà bọn họ thay đổi rất nhiều.”

Đánh cược năm mươi năm mươi, đúng là điên rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận