Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 507 -

Chương 507 -

Khéo thật đấy, không những cùng một dãy lầu, mà nhà của Hà Thiên Minh còn là 303.

Nhưng chuyện này cũng khiến cô nhẹ nhõm một chút, ít nhất hàng xóm của mình không phải kẻ ác ôn gì.

Cô ha ha cười to: “Đội trưởng có tầm nhìn thật, họ hàng của tôi vừa hay mua ở 301 và 302.”

“May mà nhờ cô nhắc nhở, chúng tôi mới có thể mua sớm, nếu không chắc đã bị cướp mất rồi.”

Có qua có lại thôi, nếu không phải có Hà Thiên Minh nhắc nhở, dù Khương Ninh có điểm cộng cũng không thể mua được biệt thự.

Trên đường về, Dương Vĩ Dân bàn chuyện có thể gắn tấm pin năng lượng mặt trời và trồng trọt ở trên nóc tòa nhà.

Hơn một trăm người, ăn uống ngủ nghỉ đều là những vấn đề khó giải quyết.

Đến khu nhà, Khương Ninh nói: “Đội trưởng Hà, cảm ơn mọi người đã quan tâm trong suốt một năm qua, hai ngày nữa là bọn tôi chuyển đến thành phố mới rồi.”

Hà Thiên Minh run lên: “Nhanh vậy à?”

Mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng, nhưng thời gian cũng nhanh như chớp mắt.

Hai người đến Áo Viên được một năm, khoảng thời gian mà khu nhà trải qua mấy lần sóng gió, nếu không có bọn họ hết lòng giúp đỡ, có khi Áo Viên đã tiêu đời từ lâu rồi.

“Hôm nào đi?” Hà Thiên Minh hỏi: “Hai người đã giúp Áo Viên rất nhiều, bọn tôi muốn tiễn hai người.”

Khương Ninh khách sáo nói: “Chúng tôi cũng là thành viên của khu nhà, làm gì có chuyện giúp hay không giúp, chưa kể sống ở đây có cảm giác như sống ở nhà.”

Nếu không phải thời thế bắt buộc, thật sự không muốn dọn chút nào.

Nên cám ơn vẫn phải cảm ơn, nếu không có hai người giúp đỡ, ngay cả cơ hội ghép nhà Áo Viên cũng không có.

Nhưng bọn họ không dọn đi nhanh như vậy, phải tích lũy thêm chút vật tư mới được.

Hoắc Dực Thâm nhắc nhở: “Thành phố mới có nhà xưởng, cách vườn trồng trọt của sở nông nghiệp không xa, có khá nhiều cơ hội việc làm, mọi người có thể để ý đến tin tức đăng tuyển.”

Lúc trở về cũng còn sớm, sau khi ngủ trưa dậy, ba người một chó ra ngoài trữ đất.

Trước khi bị khai thác, khu vực này vốn là đồng ruộng, đất bùn rất phì nhiêu.

Đào lên rồi giả vờ để lên xe chở hàng, nhưng thật ra là cất vào trong không gian.

Đừng thấy chỉ trữ trong một chiếc xe chở hàng, thật ra trong không gian có rất nhiều.

Ăn no ngủ kĩ, ngày hôm sau bắt đầu chuyển nhà, ngay cả cửa sổ cũng không buông tha.

Nói đi là đi, không cho Hà Thiên Minh có cơ hội mời khách.

Hoắc Dực Thâm lái xe tải, Khương Ninh thì lái Hummer.

Trái tim Mộng Mộng tan nát, co giò chạy đuổi theo sau, còn chó ta thì tuyệt tình, bày ra dáng vẻ chó lạnh lùng —— đừng say mê anh đây, anh đây chỉ có trong truyền thuyết!

Nhìn lại Áo Viên, tạm biệt.

Chỉ là nơi này như thiên đàng thời tận thế, không lâu sau cũng phải từ bỏ, ai có thể chắc chắn sau này được chứ?

Hai xe một trước một sau, lái vào khu biệt thự thành phố mới.

Khương Ninh hành động rất nhanh, không ngờ lại có người còn nhanh hơn cô.

Mấy biệt thự đắt tiền đã bắt đầu sửa chữa, công nhân lục tục đến làm việc.

Hoắc Dực Thâm sợ Khương Ninh bị mệt: “Có muốn thuê người không?”

“Không cần, chúng ta từ từ làm.”

Thật ra cũng không có gì để làm, nhưng giờ lại muốn rèn luyện hoạt động gân cốt.

Cô cũng không sửa tường gấp, trước tiên xây tương bao xung quanh đã, đất nên chiếm thì chiếm.

Cô lấy giường và đồ dùng trong nhà ra, nhà vệ sinh không cần sửa, chỉ cần thay bồn cầu là được.

Làm việc rất tốn sức, phải ăn một bữa thật ngon mới được.

Ăn mấy đĩa thức ăn, sau khi tiêu thực xong thì bắt đầu đào móng, phải ra tay với mảnh đất hình tam giác trước.

Cuộc sống nhàn nhã nên Khương Ninh làm việc cũng không gấp gáp, thỉnh thoảng còn nghỉ ngơi.

Hoắc Dực Thâm thì ngược lại, làm việc gì cũng nhanh gọn, chẳng bao lâu sau thì nền móng đã vừa rộng vừa sâu.

Chờ đến khi tường đá được xây lên, có lái xe tải đến tông vào cũng không bị sập.

Khương Ninh chế nhạo anh: “Anh thế này không phải là xây tường đâu, anh đang xây lô cốt thì có.”

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: “Vậy chúng ta sẽ xây lô cốt, dù trời có sập cũng không bị đổ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận