Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 348 -

Chương 348 -

Khương Ninh chào hỏi anh: "Hiếm khi có dịp anh Tần đến đây, chẳng lẽ lại có khách lớn tới cửa?"

"Ai bảo không." Tần Xuyên đang thèm ăn hàu, vừa ăn vừa khen ngợi: "Tay nghề của mấy người không tệ, ngon hơn quán thịt nướng trước thiên tai."

"Cảm ơn anh Tần đã quan tâm chúng tôi, ông Thang lại muốn tìm thuốc sao?"

Trừ cái này ra, cô không nghĩ được cái gì có thể khiến Tần Xuyên đặc biệt đến đây.

"Muốn tìm thuốc, nhưng lần này không phải ông Thang mà là giám đốc của căn cứ Hải Sinh."

Khương Ninh ngờ vực, căn cứ Hải Sinh không mấy tử tế: "Anh thay căn cứ Hải Sinh đi tìm thuốc, không sợ sẽ đắc tội tập đoàn Thang Thị à?"

Tần Xuyên giải thích: "Thật ra ngành của chúng tôi là trung lập, không phải cứ là ai thì trao đổi hàng hóa, chỉ cần bên kia cho đủ lợi ích là được.

Căn cứ Hải Sinh quả thực không tử tế bằng tập đoàn Thang Thị, nhưng tổ chức càng lớn thì khả năng chúng ta ăn được càng nhỏ, bởi bọn họ không thiếu đồ để giao dịch, trái lại thì những người ở tầng dưới cùng lại nguy hiểm hơn.

Thiên tai, tận thế, không ai có thể đảm bảo rằng việc kinh doanh sẽ không có rủi ro. Nếu mấy người băn khoăn do dự, không muốn hợp tác với căn cứ Hải Sinh, coi như hôm nay tôi không đến là được."

Đến cũng đến rồi, ngoài mặt thì việc vẫn phải làm. Khương Ninh có đôi phần tò mò: "Không biết bọn họ đang tìm loại thuốc gì?"

"Insulin."

Insulin là một loại thuốc được sử dụng phổ biến để hạ đường huyết, tận thế như thế này mà còn muốn sử dụng, cho thấy bệnh nhân hoàn toàn thiếu insulin, cần phải tiêm suốt đời.

Mỗi ngày một viên, vô cùng khủng khiếp, người thường không thể dùng nổi.

Tần Xuyên đi thẳng vào vấn đề: “Cách đây không lâu, căn cứ Hải Sinh đã bắt cóc ông cụ Thang, nhưng ông ta đã phái người đi cướp thuốc của giám đốc căn cứ bọn họ. Tập đoàn Thang Thị canh phòng nghiêm ngặt, căn cứ Hải Sinh muốn cướp đồ về cũng khó, chẳng qua là tạm thời mở rộng quan hệ để đi tìm thôi."

Khương Ninh suy xét: "Nếu không tiêm insulin kịp thời, tương đương với việc chết."

Tuy nhiên, với sự cải tiến của kỹ thuật điều trị, vấn đề lưu trữ insulin đã được khắc phục, không cần phải sử dụng tủ lạnh chuyên dụng để bảo quản.

Nói cách khác, insulin không hiếm như vắc xin uốn ván, vẫn có thể tìm thấy nó miễn là quen biết được nhiều người.

Nếu không thì người chỉ huy căn cứ đã chết từ lâu rồi.

Đương nhiên, Khương Ninh nào có thể ăn ngay nói thật: "Insulin không dễ tìm, không biết đối phương lấy gì để đổi? Khẩu vị bên trên tôi khá lớn, không chừng sẽ thấy chướng mắt."

"Châu báu ngọc thạch, hải sản, lương thực đều có thể, cô muốn gì thì tôi - người trung gian có để đi nói chuyện."

Thậm chí Tần Xuyên còn làm động tác ra hiệu - vũ khí.

Xin lỗi, những thứ này đều không phải những gì Khương Ninh muốn, cô mơ hồ có cảm giác, không gian mở rộng đã đến hồi kết.

Cho dù chưa hết mức, đối với cô cũng đã đủ lớn, tạm thời không cần mở rộng, hải sản dễ kiếm, lương thực dự trữ rất nhiều, hơn nữa còn có chỗ để trồng trọt.

Về vũ khí, nếu căn cứ Hải Sinh có vũ khí lớn trong tay thì đã tiêu diệt tập đoàn Thang Thị từ lâu, hẳn sẽ đấu tranh vô cùng quyết liệt.

Tuy nhiên, hai bến tàu của hai nơi cách nhau không xa lắm, Khương Ninh đã cẩn thận quan sát.

Cô suy đi nghĩ lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh Tần, chúng ta hợp tác đã lâu như vậy, tôi không ngại nói thật với anh, bên trên của tôi khá có năng lực trong lĩnh vực y học. Tìm một ít insulin dùng cho trường hợp khẩn cấp cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng tôi còn phải hỏi mới biết được rõ.

Tôi chỉ có thể nói thế này, nếu thực sự có thể tìm được thuốc, không chừng thứ mà họ muốn không phải chỉ là một cái du thuyền đâu.

Nếu như anh chắc chắn đối phương chịu giao dịch, tôi có thể giúp một tay đi hỏi thử xem sao."

Tần Xuyên trầm tư, ngoại trừ du thuyền, căn cứ Hải Sinh còn có mấy chiếc thuyền lớn để đánh cá, cũng có thêm tàu du lịch.

Đây là việc cứu lấy chỉ huy ở căn cứ, đối phương đã nói phải tìm thuốc bằng mọi giá.

"Cũng không có vấn đề gì, nếu mấy người chắc chắn mình có thuốc, tôi sẽ nói chuyện cụ thể với họ, nhưng nhanh lên, họ chắc chắn không còn nhiều insulin nữa đâu."

Khương Ninh gật đầu: "Được rồi, nhìn mặt của anh Tần như vậy, ngày mai chúng tôi sẽ cho anh câu trả lời."

Hoắc Dực Thâm đưa Tần Xuyên ra ngoài, kiểm tra cổng cùng hàng rào điện vẫn ổn thỏa rồi mới quay lại.

Anh ngồi xuống cạnh Khương Ninh: “Em muốn thuyền đánh cá?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận