Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 724 -

Chương 724 -

Khương Ninh vô cùng căng thẳng, tìm từng lều từng lều một

Đầu tiên là bị bão cát cản trở, sau đó là bị chôn dưới trận lở đất, cơ thể yếu ớt lẽ ra đã không chịu được, hơn nữa còn bị thiếu dưỡng khí, dù được đưa ra, cũng không có thuốc hay máy để cấp cứu.

Có thể sống được hay không, phải xem số mạng của bọn họ.

Từng gương mặt thảm không nỡ nhìn, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Trong lòng Khương Ninh cũng cảm thấy khó chịu, bước từng bước cẩn thận quan sát.

Cô muốn tìm, nhưng cũng sợ phải nhìn thấy thật.

Vẫn không có, Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cảm thấy mông lung.

Mới vừa định rời khỏi, lại có một nhóm người cứu viện vội vàng mang cáng đến: “Nhanh nhanh nhanh, màu giúp một tay, mấy người này bị chôn rất lâu, xem có thể cấp cứu một chút hay không.

Tất cả bọn họ đều đào lên từ dưới đất, cả người đều là cát thật sự không thể nhìn rõ gương mặt.

Nhân viên làm việc vội vàng chạy đến trợ giúp.

Khương Ninh nhìn người bị thương được mang vào, tâm tình hết sức phức tạp.

“Chị dâu?”

Sau lưng vang lên một tiếng gọi yếu ớt.

Khương Ninh khiếp sợ, xoay người lại theo bản năng.

Là một cô gái cả người đầy cát vàng, đứng ở cách đó không xa nhìn cô.

Cô bé lảo đảo như muốn ngã, Khương Ninh bước nhanh đến vội vàng đỡ lấy: “Đậu Đậu.”

“Chị dâu.” Đậu Đậu chậm rãi nở nụ cười, mí mắt hơi híp lại như muốn hôn mê.

“Đậu Đậu.” Khương Ninh vội vàng gọi cô bé, lòng nóng như lửa đốt: “Anh em đâu? Anh của em đâu rồi!”

Cô ôm người vào một lều vải trống ở bên cạnh, thay quần áo đầy bùn đất cho cô bé, ra ngoài lấy chút nước mưa, lén đổi thành nước ấm từ trong không gian, lau sạch cơ thể cho Đậu Đậu.

Sốt, sốt rất cao, cơ thể còn có đủ loại vết thương, cả người vô cùng gầy yếu.

Cách xa nhau lâu như vậy, không biết con bé đã chịu đựng như thế nào?

Khương Ninh vội vàng đút cho cô bé thuốc hạ sốt.

Thấy trên đầu cô bé bị thương, cô cho uống thêm thuốc kháng sinh.

Sắp xếp xong xuôi cho Đậu Đậu, cô vội vàng đến lều vải cách vách.

Mới vừa nhìn, người được mang thêm cũng không giống với Hoắc Dực Thâm, trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn.

Thật sự không có Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh thật sự không ngờ, lại phát hiện được Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ.

Bốn người kia rời khỏi thành phố Phượng còn sớm hơn cả cô, sao lại rơi vào cảnh này, còn ở cùng với Đậu Đậu?

“Bác sĩ, bọn họ bị sao vậy?”

“Nghe nói là bị đất đá chôn vùi rất lâu, tay của một người trong đó thương nên bị sốt cao, có thể tỉnh hay không thì cũng khó nói.”

Bác sĩ không có thuốc, chỉ có thể băng bó đơn giản mà thôi.

Ông ấy rất bận rộn, đâu rảnh để nói chuyện nên đã mời Khương Ninh ra ngoài.

Lúc trở về lều vải bên cạnh, Đậu Đậu cũng đã tỉnh: “Chị dâu, anh đâu rồi?”

Trong lòng Khương Ninh chợt căng thẳng: “Anh không ở cùng với em sao?”

Dường như Đậu Đậu bị đả kích rất mạnh: “Anh của em… Anh ấy…”

“Anh của em sẽ không sao đâu.” Khương Ninh an ủi cô bé, cũng an ủi chính mình.

Trí nhớ cũng dần trở nên rõ ràng hơn, Đậu Đậu lo lắng hỏi: “Chị dâu, chị Vĩ Lệ và chị A Kỳ thì sao?”

Trịnh Vỹ Lệ thì còn đỡ, chỉ thiếu dưỡng khí mà thôi, cơ thể có nhiều chỗ bị thương, còn Đinh Kỳ thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Biết được tình trạng của Đinh Kỳ, Đậu Đậu áy náy tự trách: “Chị A Kỳ vì cứu em nên mới bị thương.”

Cánh tay không những bị chịu một dao, trong khoảnh khắc sạt lở, Đinh Kỳ đã bảo vệ cô bé trong ngực.

Biết được làm sao mà Đậu Đậu và hai người kia gặp nhau, Khương Ninh vô cùng khiếp sợ, cô tin tưởng Trịnh Vỹ Lệ, nhưng không ngờ Đinh Kỳ…

Khương Ninh ở trong lều chừng một tiếng, tinh thần của Đậu Đậu không tốt, ăn xong uống thuốc thì mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nghe có tiếng động ở lều bên cạnh, cô lo lắng Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ gặp nguy hiểm, vén lều lên đi vào lần nữa…

Bạn cần đăng nhập để bình luận