Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 145 -

Chương 145 -

Lục Vũ nhiều chuyện nghĩ: “Hình như bọn họ đang cạy cửa, còn có không ít người.”

Khương Ninh nghiêm túc: "Đêm hôm trước đột nhiên giảm nhiệt khiến không ít người chết, có lẽ bọn họ đang cố gắng đột nhập vào phòng của người chết.”

“Cái này cũng thật quá đáng quá đi.”

Khương Ninh nhún vai: "Không có cách nào khác, dù sao người chết cũng phải nhường đường cho người sống.”

Nếu đoán không lầm, Hạ Chí An là người kiểm tra số lượng người sống, sau đó tổ chức nhân lực dọn dẹp vật tư sinh tồn của người chết.

Lục Vũ tự nhận vô năng: "Lũ lụt mấy tháng, đừng nói nhà nhà không có lương thực, có vài người còn luộc cả giày da để lót dạ, đồ có thể dùng trong nhà cũng đốt, cho dù có cạy cửa thì có thể tìm được cái gì?”

“Bao nhiêu vẫn có thể lục soát được.”

Trong lòng thấy khó chịu nhưng mọi người không ai có thể đứng ra chỉ trích.

May mắn là lấy được một ít vật tư nếu cùng hoàn cảnh với bọn họ, nói không chừng sẽ cạy phòng người chết.

Như A Ninh nói, dù sao người chết cũng phải vì người sống mà nhường đường.

Kiềm chế tâm trạng, chào hỏi rồi trở về nhà chui vào chăn.

Đi một chuyến chết rét, về đến nhà hận không thể đặt tay lên máy sưởi.

Tiểu Bạch ở chỗ thỏ con, Đại Hôi đi ra tìm thức ăn, không ngừng lởn vởn quanh Khương Ninh.

Tinh thần hai đứa không tệ, thêm một ít cỏ và thức ăn động vật.

Ngoại trừ mỗi ngày đều phải đối luyện và bắn cung, đánh chết Khương Ninh cũng không muốn ra khỏi cửa, không phải vùi mình trong chăn đọc sách cũng là sử dụng tinh thần để khai hoang.

Vất vả mỗi ngày, cuối cùng cũng xới được khoảng một trăm thước đất, sau đó đào từng hố nhỏ để trồng hạt bắp.

Tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, cảm giác sức lực cơ thể đều bị rút sạch.

Đói quá, nhanh lấy một cây kẹo đậu phộng!

1803 rất tích cực, mỗi ngày đều lên sân thượng lấy tuyết đọng, cũng không quên mang theo phần của Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm xuống.

Không ai nói nhưng trong lòng họ đều rõ, năng lực sinh tồn của bọn họ không mạnh bằng bọn họ, hai người họ đóng góp rất nhiều trong việc tìm vật tư nên đương nhiên khi chia vật tư cũng nhiều hơn chút.

Cho nên bình thường làm nhiều việc trong khả năng chút.

Khương Ninh nói mấy lần, 1803 cũng không nghe.

Định thay phiên nhau lên sân thượng thu tuyết nhưng không nhanh bằng bọn họ, mỗi lần mở cửa, thùng tuyết đã chuẩn bị đầy đủ để ở cửa.

Có lẽ làm như vậy 1803 mới thấy an lòng, Khương Ninh cũng không ngăn cản nữa.

Không gian không thiếu nước, đóng cửa lấy bằng tuyết đổ vào vườn hoa, coi như là tưới nước.

Phụ ý tốt của bạn bè, Khương Ninh thật sự rất áy náy nhưng còn tốt hơn là không cần, thật sự xin lỗi.

Nhiệt độ mỗi ngày đều giảm xuống, có lúc rõ ràng, có lúc không rõ ràng, bất giác đã giảm xuống đến -26 độ.

Dưới lầu mỗi ngày đều vang tiếng bịch bịch, đã kéo dài mấy ngày mới yên tĩnh lại.

Nghe tiếng động giống như cả tầng 17 đều bị đột nhập.

Đoán không chừng đã không ít người chết.

Dù sao đây cũng là phương Nam, cho dù cấu tạo nhà ở hay quần áo chống rét, cũng không chống chịu tốt bằng phương Bắc.

Hôm nay, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, là bà Chung tới.

Thời tiết rất tệ, rõ ràng bà ấy không đến để châm cứu.

Đều là người quen cũ nên bà Chung cũng không giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Khương, chúng ta có chuyện muốn thương lượng với cháu.”

Thấy tinh thần bà ấy không tốt lắm, vẻ mặt lo lắng, Khương Ninh cau mày nói: “Bà nói đi.”

Trong nháy mắt bà Chung lập tức sụp đổ, nắm chặt tay cô nức nở nói: “Tiểu Khương, cháu thực sự là ân nhân cứu mạng cả nhà bà.”

Nếu không nhờ bát rượu thuốc của Khương Ninh làm ra mồ hôi, đêm hôm đó nhiệt độ hạ thấp, bà ấy cũng không có cơ hội tỉnh lại.

Tỉnh dậy vì lạnh trong chăn, run rẩy đi gõ cửa phòng con trai và con dâu, lập tức mặc cho cháu trai bộ quần áo thật dày.

Tỉnh lại kịp thời mới thoát khỏi Diêm Vương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận