Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 791 -

Chương 791 -

Khương Ninh cầm bộ đàm, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn mẹ con Trần Nghiên Phỉ: "Ừ, đúng là có chuyện thật."

Tâm trạng Cố Đình Lâm rất tốt: "Cô nói đi, tôi nghe đây."

"Cô con gái ngoan Trần Nghiên Phỉ của ông mua chuộc đám người nhặt đồ muốn lấy mạng tôi, không ngờ tôi mạng lớn chưa chết, nhân chứng vật chứng đầy đủ, tốt nhất là ông nên đến đây ngay bây giờ. Nếu không tôi không dám đảm bảo lúc ông đến, con gái và vợ của ông có còn sống hay không."

Cố Đình Lâm kinh ngạc vô cùng, nhưng ông ấy cũng lập tức bình tĩnh lại, nói: "Khương Ninh, nếu chuyện này là thật, vậy thì tôi sẽ trả lại công bằng cho cô, cô đừng làm bậy."

"Tôi không cần công bằng, tôi chỉ muốn ăn miếng trả miếng."

Khương Ninh tắt bộ đàm, sau đó đi thẳng về phía Trần Nghiên Phỉ.

Trong lòng Trần Nghiên Phỉ chột dạ, lôi kéo Tống Nhã Linh định đi khỏi đây, nhưng không ngờ chó dữ nhe răng nhếch miệng lao đến.

"Áaaa!" Trần Nghiên Phỉ bị dọa hét thé lên.

Cô ta lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống, nhưng lại bị Khương Ninh nắm tóc, đập mạnh đầu vào cửa kính!

Căn cứ có xưởng sản xuất kính, hơn nữa trung tâm bách hóa lại bày rất nhiều vật tư quý giá, vậy nên kính được trang bị đều là kính chống đạn.

Kính không có vấn đề, nhưng đầu với mặt của Trần Nghiên Phỉ bị đập đến nỗi chảy máu.

Răng bị va gãy hai cái, máu mũi lập tức tuôn ra như suối.

Khương Ninh không dừng tay, túm chặt tóc cô ta đập liên tiếp ba cái, đập đến mức mặt Trần Nghiên Phỉ máu me be bét, giống như đống bùn nhão nằm bẹp dưới đất không còn sức lực cựa quậy, càng đừng nói là kêu cứu.

Tống Nhã Linh kinh hãi hô lên, xông về phía Khương Ninh.

Khương Ninh mặc kệ bà ta, sau đó tát bà ta một cái tát thật mạnh.

Lực tay của cô rất lớn, Tống Nhã Linh đập mặt vào kính, mắt nổ đom đóm.

Tống Nhã Linh che nửa khuôn mặt tê rần vì đau, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ: "Khương Ninh, cô dám đánh tôi?"

"Bà là cái thá gì chứ!" Khương Ninh lạnh lùng hỏi lại: "Biết Trần Nghiên Phỉ muốn giết tôi, bà không những không ngăn cản mà lại nhắm một mắt mở một mắt, chỉ mong sao cô ta giết tôi sớm một chút. Loại súc sinh không biết liêm sỉ là gì như bà, sao tôi lại không dám đánh?"

Trần Nghiên Phỉ ngu ngốc, nhưng Tống Nhã Linh lại có tâm cơ kín kẽ hơn. Vì để sống sót mà mất đi giới hạn, cô không tin Tống Nhã Linh không phát hiện ra sự ác độc của Trần Nghiên Phỉ, chỉ là điều đó gãi đúng chỗ mà bà ta ngứa thôi.

Khương Ninh có thể sống được, không phải do cặp mẹ con chó má này nương tay, mà là dựa vào bản lãnh của mình.

"Nói hươu nói vượn!" Tống Nhã Linh tức giận cả người phát run: "Bọn tôi không hề quen biết cô, tại sao lại muốn giết cô?"

"Không quen biết?" Khương Ninh không nhịn được bật cười: "Không quen biết mà hai người lại biết tên tôi?"

Đấy là phản ứng tự nhiên lúc tình hình khẩn cấp, không ngờ lại bị cô bắt được thóp không buông, nhưng Tống Nhã Linh phản ứng rất nhanh: "Cô có biết nói xấu với phỉ báng người nhà của quân nhân là phạm tội gì không?"

"Người nhà của quân nhân?" Nhìn thấy người da mặt dày nhiều rồi, nhưng chưa thấy ai mặt dày như vậy, Khương Ninh suýt chút nữa thì bật cười: "Cố Đình Lâm đã đi đăng ký kết hôn với bà chưa, ông ấy có thừa nhận đứa con mà bà sinh với thằng khác là của ông ấy rồi à? Nếu như vậy thì ông ấy đang tằng tịu với người đã có chồng, làm xấu đi hình tượng quân nhân. Nếu như không phải, vậy thì bà đang cố ý bôi đen, nói xấu quân nhân."

Tống Nhã Linh không ngờ Khương Ninh khó chơi như vậy rõ ràng là vò mẻ không sợ nứt, không thèm đếm xỉa.

Cô dám đánh cược, nhưng Tống Nhã Linh lại không dám cược.

Đây là hố mà Khương Ninh đào sẵn, sao Tống Nhã Linh dám nhảy vào.

Có tật giật mình, hơn nữa Cố Đình Lâm là thủ trưởng, nếu chuyện này làm to ra không có chút chỗ tốt nào cho hai mẹ con nhà họ.

Con gái ngu xuẩn! Tống Nhã Linh không biết rốt cuộc Khương Ninh đã nắm được thóp gì, hoặc là cô chỉ phô trương thanh thế thế thôi, dù sao thì thiên tai lâu như vậy rồi, làm gì còn chứng cứ nữa.

Bà ta kéo con gái máu me đầy mặt, muốn nhanh chóng rời đi rồi nói sau, không cần thiết phải dây dưa đến cùng với Khương Ninh, nghĩ cách sau cũng không muộn.

Ai ngờ con chó lại không thả người, lại một lần nữa hung dữ nhào lên trước ngăn lại không thả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận