Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 277 -

Chương 277 -

Dòng nước liên tục dâng cao, lớp băng nhanh chóng tan chảy dưới nắng, bề mặt nhẵn, không có điểm tiếp xúc khiến người rơi xuống nước không thể trèo ra ngoài.

Hai người trong số những người kia phản ứng rất nhanh cắm đầu chạy về phía tòa nhà, đáng tiếc tốc độ chạy của họ không nhanh bằng tốc độ băng nứt.

Bọn họ đã trượt chân và ngã xuống mặt băng, sau đó rơi xuống làn nước băng giá.

Thiên tai đã hơn một năm, thân thể đã đến cực hạn, vốn dĩ đã yếu ớt vô cùng, nước đá lạnh băng xộc vào miệng mũi, cứ chìm chìm nổi nổi rồi rốt cuộc cũng không thể bò lên được nữa.

Tiếng bộ đàm kêu lạo xạo, kéo ý thức Khương Ninh trở về.

“A Ninh, nóng cực hạn đến rồi.”

Khương Ninh không nhớ được ngày tháng cụ thể, nhưng chắc chắn là sẽ xuất hiện, hơn nữa tốc độ băng tan cực kỳ nhanh.

Trong lòng cô bất an: “Anh có cảm thấy mặt trời rất chói mắt không?”

Hoắc Dực Thâm ở bên ngoài gõ cửa: “Có, hơn nữa nhiệt độ tăng lên quá nhanh.”

Cô vừa mở, bốn mắt nhìn nhau.

Đời trước rất nhiều người bị nóng chết, lần này vừa mới bắt đầu mà nhiệt độ không khí đã tăng vọt lên như vậy, hậu quả sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn.

Nghĩ đến trải nghiệm “lò xông hơi”, Khương Ninh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Nếu được lựa chọn, cô thà sống ƫrong thời tiết cực hàn còn hơn, ít nhất có thể rúc trong ổ chăn.

Thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, Hoắc Dực Thâm an ủi nói: “Có gì thì cũng đã chuẩn bị cả rồi, sẽ vượt qua được thôi.”

Đúng vậy, sẽ vượt qua được.

Trước kia cô có mỗi mình, thiếu nước thiếu đồ ăn đều cố được.

Hiện tại không chỉ có không gian, có chó con, còn có thêm… Bạn trai, thêm cả mấy người bạn, điều kiện còn tốt hơn hẳn so với khi trước.

Ăn bữa sáng xong, hai người bàn bạc chuyện thu hoạch khoai tây.

Cho dù có thuốc kích thích sinh trưởng, nhưng đợt nóng cực hạn trước đó, khoai tây vẫn chưa chín.

Đào được một chậu mà mẻ này còn nhỏ hơn mẻ trước, vị càng lúc càng kì dị không sao nuốt được.

Bây giờ thu hoạch ngay thì chẳng những sản lượng bị giảm nghiêm trọng, khoai tây chưa chín lại càng khó bảo quản.

Hoắc Dực Thâm hỏi: “Đào nữa không?”

Khoai tây trên ban công phơi nắng, nhiệt độ tăng cao, khiến lá cây cũng héo rũ.

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Tạm thời để đó, em cho vào mảnh đất đen trong không gian thử xem, xem bọn nó có thể lớn được thêm nữa hay không.”

Thế là, mấy chục chậu khoai tây được đưa vào trong không gian, đặt gọn gàng trong mảnh đất.

“Anh ơi, em nóng quá.”

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Đậu Đậu đã thay quần áo ba lần, mặc váy mà vẫn thấy nóng.

Băng mới vừa tan, nước vẫn còn rất lạnh, nhưng tầng 18 là tầng trên cùng, mái bê tông đã trắng xám dưới nắng.

Mặc dù nhiệt độ là 39 độ nhưng nhiệt độ bề mặt đã lên tới 72 độ rồi.

Ngồi trong phòng khách nhưng có thể cảm nhận được luồng khí nóng liên tục phả từ trần nhà xuống.

Đây là nhược điểm lớn nhất của việc sống ở tầng trên cùng, vào mùa hè nếu không có điều hòa cũng đã nóng gần chết rồi, chứ đừng nói đến nóng cực hạn.

Không chỉ có Đậu Đậu nóng, đến cả Cola cũng không chịu nổi.

Chú chó trước giờ luôn hoạt bát hiếu động mà vào giờ phút này cũng im lặng ngồi xổm, thè cái lưỡi dài ra để tản nhiệt.

Khương Ninh đi vào phòng ngủ chính của 1801, lấy hộp sạc điện và quạt điều hòa ra, không quên cho thêm đá tảng vào bên trong.

Cô định mở điều hòa, nhưng tiếng cục nóng lại to quá.

Tầng 18 đã có rất nhiều bồn nước, lại còn bật điều hòa lên nữa thì giống như là đang nói cho tất cả người sống sót biết rằng, tầng 18 không thiếu điện, nước, mau tới mà cướp đi.

Cứ từ từ, cứ quan sát trước rồi tính sau.

Vừa bật quạt điều hòa là đã bị hai đứa nhóc chiếm chỗ ngay, khí lạnh từ bên trong thổi ra tới, Đậu Đậu nhảy nhót tưng bừng: “Oa, mát quá đi.”

Khương Ninh ăn mặc áo điều hòa Phổ Tín, cũng không thấy nóng lắm: 25 độ, gửi đến bạn tình yêu bền lâu.

Nhưng mà, lúc này cô cũng thấy hơi lo lắng.

“Em nghĩ em phải ra ngoài một chuyến.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận