Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 699 -

Chương 699 -

Ruộng thuốc là tâm huyết của tất cả mọi người, kết quả bị vệ tinh rắc rắc nát hai chỗ, đám Mã Quang Niên sốt ruột đến mức mọc nhiệt đầy trong miệng.

Tai họa không có bất cứ dấu hiệu nào, thậm chí, ngay đến sức kháng cự loài người cũng không có.

Chỉ riêng Thành phố Phượng và Thành phố Quảng Đông đã phát sinh mấy sự cố vệ tinh rơi liên tiếp, càng không cần đề cập đến những nơi khác, đây là muốn tuyệt chủng loài người sao?

Khương Ninh biết ông ấy khó chịu, lại không biết nên an ủi thế nào: "Thầy, có lẽ cuối cùng tai họa rồi sẽ có ngày kết thúc."

Cô giúp thu dọn cây trồng bị đập, cố gắng hết sức cứu lấy nhiều thảo dược.

Bề bộn đến tận thời điểm mặt trời lặn, cô mới lái xe trở về Thành phố Phượng.

Trở về đến khu nhà, bầu trời đã tối đen hoàn toàn.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Đậu Đậu chỉ vào bầu trời và nói một cách ngạc nhiên: "Xem kìa, sao băng!"

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy, sao băng từ từ vút qua nơi chân trời, sau đó biến mất trong màn đêm.

Cô còn nhớ niềm hân hoan khi nhìn thấy sao băng thuở thơ ấu.

Nhưng giờ đây cô không vui nổi, đó là vệ tinh đang rơi, không biết nơi nào lại gặp phải kiếp nạn.

Không có hầm trú ẩn, người may mắn còn sống sót chỉ có thể tự đào tầng hầm hoặc gia cố nhà cửa.

Hơn cả một thảm họa cố định, loại tai họa rơi ngẫu nhiên này càng khiến người ta lo lắng đề phòng, bởi vì không rõ khi nào bản thân sẽ được Tử thần chọn.

Cứ cách vài ngày Khương Ninh phải đến nhà họ Dung một chuyến, tái khám và cắt chỉ.

Vận may của ông cụ Dung khá tốt, trán chỉ bị ngã chảy máu, chấn động não rất nhỏ, vết thương khâu sáu mũi có thể cắt chỉ rồi.

Một vết sẹo dữ tợn in hằn trên gương mặt đẹp trai dễ thương của bá tổng mini, cậu bé ỉu xìu, không còn mỉm cười nữa, hỏi: "Bà nội, mẹ đâu ạ?"

Cô cả nhà họ Dung cố giữ tinh thần: "Mẹ đi một nơi rất xa, đợi cháu lớn lên mẹ sẽ trở về."

Người bị bệnh, người ra đi, nhà họ Dung cuối cùng cũng loạn.

Cậu ba nhà họ Dung tranh thủ thời gian dọn một lô vật dụng chữa bệnh ra: "Chị, đây là thù lao của chị."

Khương Ninh sửng sốt trước sự hào phóng của gã ta: "Trả nhiều rồi."

Thực sự quá nhiều, cảm giác phải một nửa nhà họ Dung.

"Chị, chị nhận đi. Nếu cảm thấy nhiều, ngày nào nhà họ Dung cần, chị lại lấy ra cũng không muộn." Nét cười trên gương mặt cậu ba nhà họ Dung có vẻ ủ dột: "Coi như tôi gửi chỗ chị, nếu ngày nào đó lại có một vệ tinh rơi xuống, ít nhất sẽ không bị diệt toàn quân."

Khương Ninh khẽ run: "Được."

Đồ quá nhiều, cậu ba nhà họ Dung sai người chất lên xe chở đến nhà số 50.

Người nhà họ Dung có thể được cứu kịp thời, các chủ nhà bên khu nhà đã giúp đỡ rất nhiều.

Ông cụ Dung suy nghĩ một chút: "Chuẩn bị chút quà, cảm ơn từng hộ, những bên giúp nhà họ Dung nhiều thì con mời bọn họ ăn bữa cơm, nhưng mà khiêm tốn một chút vẫn tốt nhất. Con người ta ấy, không sợ thiếu, chỉ sợ không bằng."

Qua lần thiên tai này, ông ta xúc cảm sâu sắc. Một người hay một gia tộc, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống cự lại thiên tai, quan hệ với khu phố xung quanh vẫn rất quan trọng.

Đặc biệt là nhà số 50, nếu như không có bọn họ cứu giúp kịp thời, không biết nhà họ Dung sẽ chết bao nhiêu người nữa, không uổng công thằng ba khiêm nhường giao thiệp mấy năm này.

Ông cụ Dung liếc mắt nhìn con trai: "Lần này xem như con đáng tin cậy, coi như không phí phạm một chiếc trực thăng và một trăm tấn dầu nhiên liệu."

Cậu ba nhà họ Dung bị chọc cột sống: "..."

Nhá nhem, Tần Xuyên nhận được quà, một rương thịt tươi đầy ụ, còn là A Ngốc chở đến.

Cò thạo tin, các nhà khác đều là vài cân gạo và một mảnh thịt khô, duy chỉ có nhà mình là nhiều hơn cả.

Bộ óc làm từ dầu trơn hoạt động rất nhanh, trong chớp mắt hắn đã mời láng giềng: "Cậu Hoắc, em dâu, cậu ba nhà họ Dung đãi khách, mọi người muốn ăn lẩu hay là gì?"

Hai người thế nào cũng được: "Tùy thích."

Bạn cần đăng nhập để bình luận