Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 262 -

Chương 262 -

Nói đi rồi nói lại, Khương Ninh không thể nhận hết toàn bộ được, nhưng đúng là cô cũng tò mò về vật tư của anh thật, đặc biệt là những thứ được bọc một lớp dày bởi màng giữ nhiệt.

Cô nhìn vào mấy món đồ ở trong góc: “Kia là gì thế?”

“Là mô tơ tháo ra từ xe, máy nén và một ít linh kiện, phụ tùng.”

Khương Ninh ngạc nhiên: “Anh còn có xe sao?”

“Đang đỗ ở bãi.” Tất cả những linh kiện, phụ tùng dễ vỡ dễ hỏng anh đều bỏ đi.

Nghĩ đến chiếc xe tăng của anh, suýt nữa Khương Ninh đã chảy nước miếng, tiếc là khi đó không gian không còn chỗ, nếu không thì cô phải tích trữ thêm vài chiếc xe.

“Sắp âm 70 độ rồi, xe bị đông cứng ở bãi đỗ xe như vậy sẽ không bị hỏng chứ?”

“Anh đã xử lý một vài chỗ đặc biệt rồi, mong là không bị hỏng.”

Khương Ninh đặt các linh kiện của xe ô tô vào trong không gian, đặt chúng lên ban công để trở lại nhiệt độ bình thường rồi đặt vào trong phòng.

Chỉ lấy hai phần ba số gạo, mì, dầu ăn, lương thực, gia vị, đồ ăn vặt, dù sao cô cũng không dám đảm bảo rằng mình sẽ không gặp nguy hiểm. Không nên tập trung vào một chỗ vì cô có thể sẽ mất tất cả.

Thuốc cũng vậy, thuốc không hay dùng thì cất hết, thuốc hay dùng thì sẽ giữ lại một phần ba.

Cô phát hiện ra, anh không chỉ tích trữ rất nhiều xăng, mà còn có cả máy phát điện dùng năng lượng mặt trời và thùng tích điện, có thể chứa đến 50 KWh, nên mới nạp điện được cho máy kích điện đánh cá.

Cô lấy toàn bộ mọi thứ.

Thấy con sen đang làm trò, Cola nhìn Hoắc Dực Thâm cười nhếch miệng.

Hừ, tất cả đều là của sen!

Hoắc Dực Thâm bị nó chọc cười: “Nên là, mày đừng ghét tao nữa được không?”

Chó con quay đầu, không bao giờ!

Đồ đạc đa dạng phong phú, Khương Ninh nhìn thấy quần áo chống axit nên hỏi: “Có mưa axit sao?”

“Có.”

“Không chỉ có mưa axit mà còn có sương mù dày đặc, có ngày địa cực, đêm địa cực, sông băng thời cổ đại, virus gây bệnh, các mảng lớn va chạm nhau…

Khương Ninh hốt hoảng, không ngờ rằng ngày càng khó vượt ải, sự chuẩn bị của cô còn lâu mới đủ.

“Không sao, chúng ta sẽ tìm cách thu thập nó.”

Hoắc Dực Thâm trùng sinh quá muộn, quá trình xuất ngũ cần nhiều thời gian, vật tư trong phòng đa số đều mua qua mạng, anh mạo hiểm ra ngoài trong cơn bão và tích trữ rất nhiều. Thế nhưng ai biết được thiên tai sẽ kéo dài bao lâu, vì vậy dù tích bao nhiêu vẫn chưa đủ.

Khương Ninh đếm số bình gas của anh: “Có phải anh là người lấy bình gas của mấy nhà ở trước cổng khu chung cư không?”

Hoắc Dực Thâm khẽ cười: “Em thông minh quá.”

Có nhiều đồ nên không gian ở tầng hai bị nhồi nhét chật ních, có cảm giác phải tìm cách để mở rộng ra vì thiếu quá nhiều thứ.

Mẻ khoai tây thứ hai đã được mùa, ba người và một chó không ai lười biếng.

Chó con liên tục gạt đất, miệng ngậm một củ khoai tây rồi bỏ vào sọt.

Được hơn một nghìn cân khiến eo đau chân mỏi, đủ để họ ăn trong thời gian dài.

Ngoài ra, ngô, lạc và lúa mì đang lần lượt lớn lên trong không gian và cũng sắp thu hoạch được.

Khương Ninh thích ăn đồ tươi, ngô hái được vứt trong không gian, lạc và lúa mì phải tuốt vỏ, vì để tiết kiệm thời gian nên phải lấy ra.

Thời tiết quá lạnh nên vừa lấy ra đã đóng băng.

Họ trồng không nhiều, mỗi mẫu khoảng một trăm mét vuông, nhưng Khương Ninh cũng phải mất cả ngày, ý thức tinh thần kiệt quệ đến mức nằm bất động trong chăn.

Hoắc Dực Thâm mang cơm cho cô: “Anh giúp được gì cho em không?”

Khương Ninh lo lắng: “Lỡ Đậu Đậu phát hiện ra thì sao?”

Anh dạy không sai, nhưng dù sao cô bé mới sáu tuổi, họ không chắc rằng cô bé sẽ không buột miệng nói ra.

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không cần nhắc với Đậu Đậu, nếu có một ngày con bé không thể kìm được mà tò mò, đến lúc đấy anh sẽ nói với con bé không gian này là của anh.”

Khương Ninh thấy cũng ổn, so với anh, dù sao cô chỉ là người ngoài.

Nhà mình khác với nhà người ta.

Thế là nhân lúc Đậu Đậu đang ngủ trưa, Khương Ninh dỡ hết lạc và lúa mì ở phòng khách phòng 1801.

Đậu Đậu ngủ trưa dậy, cô bé mở cửa ra khỏi phòng rồi dụi mắt liên tục…

Bạn cần đăng nhập để bình luận