Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 93 - Tới cửa kiếm chuyện 1

Chương 93 - Tới cửa kiếm chuyện 1

Tới cửa kiếm chuyện 1

Khương Ninh đi vào phòng bếp, lấy trứng gà đã rửa sạch nhúng vào bát rượu đế rồi lấy ra, lăn trong bát muối hai lần, sau đó dùng màng bọc thực phẩm gói kỹ: "Đợi một tháng sau là có thể ăn."

Cô vừa định ngủ trưa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phòng 1801 và 1803 muốn đi ra ngoài, Đậu Đậu cũng đã mặc áo mưa.

Hoắc Dực Thâm dẫn hai người ra ngoài rèn luyện, thấy Cola phấn khởi không thôi, Khương Ninh suy nghĩ chốc lát rồi không từ chối: "Đợi một chút."

Cô đi vào lấy hộp trang điểm, chọn một màu tối bôi lên mặt Đậu Đậu.

Không có gì sai khi để Đậu Đậu sớm thấy rõ hiện thực tàn khốc của tận thế, nhưng cô bé thật sự quá đáng yêu, cứ để như vậy đi ra ngoài sẽ rất dễ bị người ta để mắt tới.

Bôi bôi vẽ vẽ một hồi đến khi mặt Đậu Đậu xanh xao như ốm đói, Khương Ninh mới hài lòng dừng lại.

Cola chạy tới dụi mặt vào người cô, nó cũng muốn vẽ!

Mày vẽ cái quỷ ấy, mặt màu nâu đậm đã đủ xấu rồi.

Cola bị đả kích lòng tự tin hầm hừ, đi cùng huấn luyện viên ra ngoài rèn luyện mà không hề quay đầu lại.

Sau khi ngủ trưa dậy, Khương Ninh chuẩn bị châm cứu cho bà Chung.

Bà Chung lấy từ trong túi ra một củ khoai lang nướng bọc mấy lớp vải: "Tiểu Ninh, thắt lưng của bà đã khá hơn nhiều, thật sự cảm ơn cháu."

Khoai lang vẫn còn ấm nhưng Khương Ninh không nhận: "Cháu chữa bệnh có thu phí mà, bà giữ lại để ăn đi."

Lương thực chính là tính mạng, cô sẽ không cướp đoạt cơ hội sống của người khác.

Bà Chung có ý muốn tạo quan hệ nên mới kín đáo đưa cho Khương Ninh, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

"Ý tốt của bà cháu đã nhận được." Khương Ninh nói bà cất kỹ: "Nếu bà không chịu lấy về thì xem như trả phí cho lần trị liệu tiếp theo."

Người nọ liên tục gõ cửa, đợi cả buổi không thấy có động tĩnh gì thì lớn tiếng gào lên: "Cô gái tầng 18, tôi tới tìm cô chữa bệnh, mau mở cửa ra."

Giọng nói vang dội như vậy thì có thể bị bệnh gì?

Khương Ninh ngại ồn ào, xuống lầu lạnh lùng hỏi: "Bệnh gì?"

Một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi nhìn thấy cô xuống thì vội vàng đứng dậy tươi cười: "Bác sĩ Khương đúng không?"

"Tôi không phải bác sĩ, chỉ là sinh viên y khoa thôi."

"Bác sĩ Khương, tôi vừa đau đầu vừa phát sốt, phiền cô khám cho tôi một chút."

"Tôi khám bệnh có thu phí đấy."

Nghe thấy có thu phí, nụ cười trên mặt người phụ nữ trung niên cứng lại: "Cái gì? Tôi chỉ đau đầu phát sốt thôi mà, cô cho tôi chút thuốc là được rồi."

"Bà đến trung tâm mua sắm mua đồ không tốn tiền à?" Khương Ninh chẳng buồn để ý đến bà ta: "Mạt dược* của tôi không trị được bệnh của bà."

*Mạt dược: nhựa dầu lấy từ loài thực vật cùng tên, có tác dụng phân tán ứ máu, giảm đau, sưng tấy và thúc đẩy sự phát triển của cơ bắp, thường dùng để điều trị đau ngực, đau vùng thượng vị, đau bụng kinh, ứ máu sau sinh, đau bụng, đau khớp, thấp khớp, vết bầm tím, nhọt, vết loét…

"Không dùng mạt dược thì châm cho tôi hai kim được không?"

"Châm cứu cũng được, một lần năm cân lương thực."

"Cái gì? Cô châm cứu cũng không tốn kém gì, dựa vào đâu mà đòi năm cân lương thực!"

Bác gái tức giận nhảy dựng lên: "Tôi nói này cô gái, cô không thể làm người như vậy đâu, mọi người đều là hàng xóm thì phải giúp đỡ lẫn nhau, mấy người thu được nhiều thứ tốt như vậy không lấy ra thì thôi, còn đòi lương thực cứu mạng của bọn tôi, lòng dạ cô độc ác quá rồi đấy!"

Khương Ninh mở cửa, rút dao ra: "Bà lặp lại lần nữa xem."

"Cô, cô muốn làm gì? Muốn giết người sao!" Bác gái sợ hãi vội vàng giật lùi về sau mấy bước: "Tôi có người quen làm trong đồn cảnh sát đấy, nếu cô dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi thì cô không xong đâu."

Thật om sòm, điếc tai quá đi.

Khương Ninh giơ dao lên bổ tới.

"Aaaaa, giết người rồi, tầng 18 giết người rồi, đồ táng tận lương tâm..."

"Gào đi, tiếp tục gào đi, giọng bà vang dội, eo tròn mông thô, cả người tích toàn mỡ, ăn no quá nên rửng mỡ đúng không?"

Khương Ninh nhớ rõ bà ta từ nơi khác tới đây trông cháu, tư lợi thích chiếm hời, đi lục tất cả thùng rác trong tòa nhà để nhặt đồ, chai nước trên tay người khác chưa uống xong cũng muốn giật lấy.

"Cô nói bậy..." Bác gái lập tức xanh mặt, giọng yếu đi hẳn: "Nhà tôi không có gì ăn, hết sạch lương thực từ lâu rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận