Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 342 -

Chương 342 -

Sáng sớm vừa về, chưa ngủ được bao lâu thì Tần Xuyên lại đến.

Khương Ninh nhìn qua, mới có hơn năm giờ.

Đến trưa là sẽ vượt quá hai mươi tư tiếng. Cử rất nhiều người đi tìm thuốc nhưng tất cả đều trở về tay không.

Tần Xuyên không còn cách nào khác đành phải quay lại tìm Khương Ninh: "Thế nào, cô có thể tìm được thuốc không?"

Khương Ninh ngáp một cái: "Thuốc đã tìm được nhưng thân phận của đối phương không đơn giản. Ông ta đồng ý nhường lại vắc xin. Nhưng khi biết là Thang Thị đang tìm thuốc nên đồ mà ông ta yêu cầu cũng không đơn giản.”

Khi Tần Xuyên nghe thấy, ánh mắt nhất thời sáng lên: "Chỉ cần trong khả năng của ông Thang thì mọi thứ đều dễ thương lượng.”

Khương Ninh do dự một chút: "Đối phương muốn một chiếc du thuyền."

Biết là cô ấy sẽ đòi nhiều nhưng không ngờ lại ác tới như vậy.

Nếu trước ngày tận thế, một liều vắc-xin uốn ván chỉ có giá mười mấy đồng, một chiếc du thuyền trị giá bảy tám chục triệu.

Thấy sắc mặt hắn ta tái nhợt, Khương Ninh cũng không ép buộc: "Tôi cũng cảm thấy không có lợi lắm nhưng trong tay đối phương còn đúng một liều cuối cùng. Vốn dĩ ông ta cũng không định đưa ra đâu. Chúng tôi phải tốn không ít công nài nỉ, người ta mới đồng ý đó.

Nếu anh cảm thấy không được thì chúng ta từ chối là xong.”

Tần Xuyên cũng là một tay sõi đời, vội vàng nói: "Đừng, du thuyền khá đắt nhưng cũng chẳng là gì trong mắt người giàu. Tôi sẽ đi hỏi ngay bây giờ, hai người chờ tin tức của tôi.”

Vì thế, hắn ta chạy đi không kịp ngoảnh lại.

Khương Ninh không cảm thấy buồn ngủ, cô đứng trên sân thượng dùng ống nhòm nhìn bóng đêm. Đánh giá mấy chiếc du thuyền đang đậu ở bến tàu phía xa xa, tất cả đều là của Thang Thị.

Còn việc chúng vốn là của Thang Thị hay là sau thiên tai vơ vét được thì Khương Ninh không quan tâm, cô chỉ muốn một cái.

Một ngày nào đó, cuộc sống bể dâu, đất liền biến thành đại dương, thì đó chính là hy vọng sống của cô.

Cô ấy phải lên kế hoạch và định hướng cho tương lai.

Đương nhiên, nếu Thang Thị không muốn giao dịch, Khương Ninh cũng sẽ không miễn cưỡng mà tìm cách khác.

Hơn một tiếng sau, Tần Xuyên chạy không ngừng đến: "Ông Thang đồng ý nhưng ông ta muốn phải tiêm cho người trước mười hai giờ trưa và thuốc phải có tác dụng.”

"Cái này tôi có thể đảm bảo nhưng làm thế nào anh có thể đảm bảo ông ta sẽ đưa du thuyền cho tôi?”

"Bây giờ chuyện này đã truyền ra, nếu sau chuyện này mà ông Thang lật mặt thì chẳng có chút lợi ích nào với danh dự của ông ta cả. Sau nay làm gì có ai dám làm ăn với ông ta nữa. Căn cứ Hải Sinh chỉ muốn ông ta lật mặt để còn bỏ đá xuống giếng.”

Vì đề phòng chuyện không may, Tần Xuyên dặn dò: "Hai người lặng lẽ đi lấy vắc xin, đừng để người của căn cứ Hải Sinh nhìn thấy. Tôi sợ bọn họ sẽ làm chuyện xấu."

Khương Ninh đồng ý, hẹn nhau đúng mười giờ sáng gặp nhau tại bến tàu.

Đám người rời đi, Khương Ninh nhàn nhã ăn sáng bằng cá, dọn dẹp nhà cửa, hai người cùng đi ra ngoài.

Vừa đi qua trạm gác an ninh dưới chân núi, Hoắc Dực Thâm đã mở miệng: “Chúng ta bị theo dõi.”

Khương Ninh ngạc nhiên: "Người của căn cứ Hải Sinh à?”

Cửa sổ xe được dán lớp chống nhìn trộm. Cô cảnh giác quan sát bốn phía, quả nhiên phát hiện trong đám cỏ ven đường thật sự có động tĩnh.

Sau khi lái xe khoảng một km thì không thấy động tĩnh nữa.

"Chắc là một nhóm cướp bình thường.” Hoắc Dực Thâm giải thích: “Chúng ta ngày nào cũng ra ngoài chở hàng, việc bị để mắt tới là rất bình thường.”

Ai mà không muốn bắt con cá ở biệt thự lớn chứ, một khi cướp được là đủ đồ ăn trong ba năm.

Băng nhóm này chia ra khắp nơi, bến cảng, chợ hải sản, làng chài. Sau khi quan sát sơ bộ, cuối cùng chúng đã khóa được đối tượng mục tiêu.

Vòng qua vòng lại, quá thời gian khoảng mười phút.

Tần Xuyên lo lắng đến mức tưởng hai người đã xảy ra chuyện.

Khương Ninh vội vã: "Xin lỗi vì đến chậm, chúng tôi bị theo dõi, phải mất thời gian khá lâu mới cắt đuôi được bọn họ."

Biết được vắc xin đã lấy về thành công, Tần Xuyên lái xe ở phía trước, dẫn hai người đến biệt thự nhà họ Thang…

Bạn cần đăng nhập để bình luận