Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 150 -

Chương 150 -

Băng tuyết ngập trời, lạnh đến hồn lìa khỏi xác, dù có quần bao nhiêu lớp đi nữa cũng vô ích, khí lạnh đâm vào người như kim châm.

Tô Mộng Dao lạnh đến suýt ngất xỉu, không cam lòng rời đi như vậy.

Không thể nào, nếu Khương Ninh không sợ chuyện không gian bị lộ thì không thể ra khỏi cửa sớm như vậy.

Thấy cô thoải mái như vậy mà mình phải dùng cơ thể để đổi lấy lương lương thực sống qua ngày, Tô Mộng Dao thấy tức giận muốn chết!

Nếu có được dây chuyền ngọc thạch, cô ta sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Cuộc sống như này thật sự không chịu nổi nữa, Dương Vĩ Thông chính là một kẻ yếu đuối dựa vào phụ nữ, rõ ràng cô ta là bạn gái nhưng anh ta vẫn ngủ với Vu Thanh Thanh vì miếng ăn.

Ngủ với người ta, còn phải đưa lương thực cho người đàn ông khác.

Ngày hôm qua còn ép Vu Thanh Thanh ra ngoài kiếm sống cùng Hạ Chí An, vì năm cân lương thực mà bị hành hạ từ trên xuống dưới không còn miếng thịt nào.

Mà Dương Vĩ Thông ăn lương thực do Vu Thanh Thanh đổi về, trong lòng không có chút áy náy nào, thậm chí còn tiến hành tẩy não cô ta.

Lần sau ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ đến lượt cô ta.

Nếu như không đồng ý, anh ta sẽ dùng thủ đoạn đánh thuốc mê Vu Thanh Thanh để đối phó cô ta.

Không trốn thoát được.

Tô Mộng Dao hận muốn chết nhưng cô ta cũng biết không có đám Dương Vĩ Thông, kết cục của cô ta còn thảm hại hơn.

Cuộc sống như thế này, không thể chịu nổi.

Cô ta không muốn chơi nữa, thật sự không muốn!

Muốn về nhà ngủ, muốn ăn đồ cay, muốn vô số bộ váy mới.

Nhưng đây chỉ là mộng tưởng, mở mắt ra thế giới vẫn như cũ.

Đáng tiếc, đây là giấc mộng không bao giờ tỉnh được.

Tô Mộng Dao muốn khóc nhưng sợ nước mắt sẽ làm lạnh mặt.

Không có cách nào khác, chỉ đành cố thủ lại đây, khổ sở chờ Khương Ninh xuất hiện.

Khương Ninh lấy nước nóng ra uống, thấy cô ta đứng đến lảo đảo muốn ngã mới chầm chậm đi ra.

Hai mắt Tô Mộng Dao sáng rực: "Khương Ninh.”

Biết là cô sợ lộ chuyện không gian.

Nhìn bộ quần áo mới của cô, tự tin mà ung dung bước từng bước, lại nhìn bộ quần áo chắp vá tìm thấy trong nhà người chết của mình, chỉ nghĩ cũng thấy chán ghét buồn nôn, buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy những người chết vì lạnh đang bám lấy cô ta không tha.

Giờ phút này, ghen tị đến phát điên.

Nếu như cô ta có không gian, cuộc sống của Khương Ninh sẽ thuộc về cô ta.

Cố tình để Dương Vĩ Thông và đám người kia ra ngoài, lần này cho dù như thế nào cũng phải thành công.

Nghe giọng nói quen thuộc của cô, giống như đang chào hỏi người bạn tốt, da mặt không phải dày bình thường.

“Có chuyện gì?”

Không có người ngoài, Tô Mộng Dao cũng không có ý định giả vờ, trực tiếp đi vào thẳng vấn để, uy hiếp cô: “Tôi biết cô có không gian.”

Khương Ninh tò mò: "Sao cô biết tôi có không gian?”

“Đây không phải vấn đề cô cần quan tâm, dù sao tôi cũng biết.”

Cũng đã hẹn ra ngoài, Khương Ninh cũng không định giả vờ: "Tôi có không gian nhưng vậy thì sao?”

“Nếu người khác biết cô có không gian, bên trong có rất nhiều vật tư chất đống thành núi, đủ để bọn họ sống thoải mái trong tận thế, vậy cô đoán xem bọn họ sẽ như thế nào?”

“Cho nên?”

“Khương Ninh, tôi không có ác ý với cô, trong lòng thật sự rất muốn kết bạn với cô. Cô để cho tôi vào tầng 18 ở, tôi sẽ bảo vệ bí mật này cho cô.”

“Chỉ là vào tầng 18 ở?”

Tô Mộng Dao vô cùng tự tin: "Vật tư trong không gian của cô nhiều như vậy, dù sao cũng từng là bạn, chẳng lẽ không thể chia sẻ với tôi sao?”

“Chia bao nhiêu?”

Biết tính cô khó chiều, Tô Mộng Dao lấy lùi làm tiến: "Tôi không tham lam, đủ ăn đủ uống là được.”

Trước vào tầng 18 ở, tranh thủ lấy hảo cảm của Hoắc Dực Thâm và sự bảo vệ, chờ bản thân an toàn, đến lúc đó lấy lại không gian cũng không muộn.

Hoắc Dực Thâm có súng, lại đẹp trai, vừa có thể đánh nhau mà cô ta lại có không gian trong tay, nhất định có thể phát triển trong tận thế.

Đến lúc đó, phàm là người từng bắt nạt cô ta, đều đòi lại tất cả.

Khương Ninh không biết cô ta mơ mộng đẹp như vậy: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận