Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1269 -

Chương 1269 -

“Lệ Lệ, em phải chúc mừng anh đó.”

Đối mặt với vẻ bất mãn của Trịnh Vỹ Lệ, Lục Vũ nói năng rất xảo quyệt: “Ngoài tình yêu của em ra, cuối cùng anh cũng tìm được giá trị của mình.

Đáng tiếc không sinh sớm mấy năm, nếu không anh ấy đã trở thành thần thánh trong giới IT rồi.

Đã lớn thế rồi mà vẫn còn liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người, chắc cũng chỉ có đôi này mà thôi.

Cơm nước xong thì vẫn còn sớm, Khương Ninh đến nông trường tản bộ.

Vừa hay gặp được nhân viên kỹ thuật trong sản xuất phân bón hóa học, bọn họ mang theo hai túi phân bón hóa học mới sản xuất đến, muốn đưa cho nông trường xem thử hiệu quả sản phẩm.

Kỹ thuật viên là người ngoài ngành, hoàn toàn dựa vào tài liệu kỹ thuật, video tự học và máy móc sản xuất được để lại.

Bọn họ vừa nghiên cứu vừa sản xuất, sau đó tìm một khu ruộng ở nông trường để thí nghiệm so sánh, hy vọng có phản hồi tốt.

Phân bón có liên quan đến việc thu hoạch nông sản nên Đậu Đậu đặc biệt giám sát.

Mỗi ngày cô bé sẽ quan sát, có gì không ổn sẽ trao đổi với nhân viên kỹ thuật.

Đậu Đậu trẻ tuổi xinh đẹp, giống như viên đá quý chói mắt, nghe cô bé nói chuyện dịu dàng vui vẻ, anh trai kỹ thuật kia cũng phải xấu hổ đỏ tai.

Bọn họ vẫn còn đang nghiên cứu tìm hiểm, phân bón hóa học được làm ra vẫn phải phát triển thêm, nhưng bọn họ có lòng tin có thể tạo ra được sản phẩm chất lượng.

Khương Ninh không quấy rầy mà đi lên đỉnh núi.

Cây dâu rừng rất lớn, hơn nữa đã nuôi tằm thành công, đến khi lần sau trở về, chắc đã có thể hái quả rồi.

Trên đỉnh núi, hoa kim ngân nở rộ, các công nhân đang hái ở dưới ánh mặt trời chói chang.

Chạng vạng tối, đôi vợ chồng chó sói vui sướng chạy lên núi kêu con sen về nhà.

Bọn họ đi trên đường khác trở về, thấy hình như trại chăn nuôi lại rộng thêm, có một khu làm vườn cây ăn quả trồng gà.

Trong công việc, Dung Đình Đình rất nghiêm túc, đừng thấy bình thường lúc hẹn hò cô bé hay thẹn thùng nhưng trong công việc lại vô cùng quyết đoán.

Năng lực làm việc hơn xa cậu cả nhà họ Dung, trong thời gian ngắn cô bé để thành công mở rộng trại chăn nuôi gấp mấy lần, trong việc thu hoạch lông cũng đã bàn bạc xong với bên nhà máy dệt.

Khương Ninh hỏi thăm cô bé một chút: “Đình Đình, sau này em định làm gì?”

Trải qua mài giũa, Dung Đình Đình càng ngày càng tự tin: “Chị A Ninh, kế hoạch sáu thành phố đã được tiến hành rồi, bây giờ bọn họ không thể tự cung tự cấp nữa, vật tư đều do thành phố Phượng phân phối, nhưng vận chuyển đường dài tốn tài nguyên quá.

Nông nghiệp là thứ dễ khống chế nhất, tại sao chúng ta không mở rộng ra bên ngoài, mà nông sản ở trong tay chúng ta ạ?”

Dung Đình Đình đi theo cậu ba nhà họ Dung đã lâu, mặc dù gã ta không nói rõ nhưng cô bé vẫn không đoán được ý đồ thương nghiệp của Khương Ninh.

Cô bé sống trong tận thế nên hiểu rất rõ, khống chế được lương thực, chính là khống chế quyền sinh tồn.

Khương Ninh thích sự thông minh và dã tâm của cô bé: “Em có lòng tin không?”

“Chỉ cần chị A Ninh cho em cơ hội, chắc chắn em làm được.”

“Nói thì dễ, đến khi bắt tay vào làm thì có bao nhiêu là khó khăn, nhưng em có làm một bản kế hoạch trước.”

Dung Đình Đình không ngờ, cô lại giao kế hoạch lớn như vậy cho mình, cô bé cố bình tĩnh nói: “Em và Đậu Đậu làm cùng nhau ạ?”

Khương Ninh gật đầu: “Phân công hợp tác.”

Trước khi đi, cô cũng không quên khích lệ: “Cố gắng lên, chị rất xem trọng vào tiềm năng và tương lai của em.”

Dung Đình Đình như được tiêm chất kích thích, ngay cả cá ở trong hồ cũng không thèm để ý đến nữa.

Có cơ hội giàu có lần nữa, sao cô bé lại phải tốn tinh lực để nuôi cá chứ?

Gả vào nhà giàu gì đó, cô bé muốn mình giàu cơ, tranh thủ chen vào một chân vào trong giới nhà giàu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận