Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 541 -

Chương 541 -

Nghe câu hỏi của cục trưởng Lăng, Hoắc Dực Thâm nói thật: “Trước và sau thiên tai đều được nâng cấp.”

“Chất lượng rất tốt, có thể tông Maybach vỡ thành như vậy, xe của cậu lại không hư hao chút nào, nâng cấp tốn nhiều tiền nhỉ?”

“Không tốn bao nhiêu tiền, làm đại mà thôi.”

Cục trưởng Lăng đánh giá hai người: “Có thể kể rõ một chút chuyện đã xảy ra hôm nay không?”

Khương Ninh ung dung nói: “Không có lửa làm sao có khói.”

Phụ nữ giỏi than phiền, cô nói ra hết chuyện mình bị đám nhà giàu hợp lại sỉ vả, đến chuyện bị cậu ba nhà họ Dung lái xe đụng phải, nói chừng một tiếng cũng không ngừng được.

Cục trưởng Lăng mệt mỏi suýt nữa ngủ mất, cố gắng không ngáp.

“Theo lời khai của nhân chứng, nói hai người cầm túi thuốc nổ, còn có cả lựu đạn, những thứ này bị cấm.”

“Làm gì có chuyện đó.” Khương Ninh nói dối không chớp mắt: “Bọn họ cố tình vu vạ chúng tôi, nếu anh không tin thì có thể lục soát.”

Cục trưởng Lăng lục soát thật, để cảnh sát đi theo kiểm tra cẩn thận trên xe.

Sau đó, ánh mắt của ông ấy nhìn về phía cô bé nhút nhát đang rất sợ hãi kia: “Bé con, các cháu thật sự không có túi thuốc nổ và lựu đạn hả?”

Đậu Đậu sợ hãi núp sau lưng Hoắc Dực Thâm, lộ ra nửa cái đầu nói: “Chú cảnh sát, chúng cháu không có, bọn họ là người xấu, ngăn không cho chúng cháu vào khu nhà, lạc đà Alpaca còn phun nước miếng, trên người cháu rất đau, bị xe đụng phải đây nè.”

Đúng là không nói dối, trên bả vai non nớt của Đậu Đậu có vết thương.

Lúc xe bị hất đi, không hề có chuyện này.

Ánh mắt cục trưởng Lăng trở nên ác liệt: “Có thể đến nhà của mọi người xem một chút không?”

Khương Ninh vô cùng hào phóng: “Được.”

Cả nhà ra ngoài, cô đã cất mấy món đồ không nên xuất hiện vào không gian cả rồi.

Vừa định lên xe, bộ đàm đã truyền đến giọng nói: “Cục trưởng Lăng, khu tây thành phố mới có án mạng, sáu bảy người chết.”

Cục trưởng Lăng tỏ vẻ tiếc nuối: “Hôm nay thì thôi vậy, phía đồn cảnh sát sẽ liên lạc với mọi người sau.”

Xe cảnh sát rời đi, cục trưởng Lăng ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tìm hai người thân thủ tốt một chút trà trộn vào đội bảo vệ, thường ngày kiểm soát nhà số 50, đừng bứt dây động rừng, có chuyện gì thì nhanh chóng báo cáo với tôi.”

Nhìn xe cảnh sát đi xa, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm không nói gì, lái Hummer về nhà.

Nghe được tiếng xe hơi nhà mình, chó ở nhà bên cạnh lao đến cào cửa.

Cửa vừa mở, chó đã nhào đến chỗ Khương Ninh: “Ô ô ô…”

Lái xe vào nhà, Hoắc Dực Thâm kiểm tra bên ngoài một lượt, chắc chắn không có gì khác thường mới khóa cửa.

“Anh lo lắng bọn họ đặt thiết bị nghe lén sao?”

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Người bình thường không có, nhưng không có nghĩa là đồn cảnh sát không có.

Vào nhà, khóa cửa.

Khương Ninh hỏi: “Anh nói xem tại sao cục trưởng Lăng lại từ bỏ giữa chừng?”

Có người nhà họ Dung gây áp lực, bọn họ chắc chắn phải điều tra đến cùng mới đúng.

Hoắc Dực Thâm như có điều suy nghĩ: “Chắc hẳn cục trưởng Lăng đã nhận ra chúng ta.”

Không phải quen mặt, mà đoán ra được chuyện ở căn cứ Thanh Cương.

Đời trước, Hoắc Dực Thâm là cộng sự với ông ấy, là một người rất cơ trí, có sự dũng cảm lại có cả mưu lược nhưng lại là người rất rộng rãi, rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi linh hoạt.

Có quá nhiều sơ hở, làm gì có chuyện ông ấy không tra được, dù không đoán được chuyện Khương Ninh có không gian, nhưng dựa vào khả năng của ông ấy cũng không khó để tìm ra hai người.

Hoắc Dực Thâm không nói thật, chỉ là vì muốn chiều theo cô.

Đối với chuyện xảy ra trong căn cứ, cục trưởng Lăng không cho cảnh sát điều tra sâu thêm, tất nhiên là có suy nghĩ riêng của mình, bao gồm cả chuyện hôm nay.

Nhưng nói thế nào, cũng không thể xem thường.

“A Ninh, nếu em cảm thấy ở đây không thoải mái, chúng ta có thể tìm chỗ khác.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận