Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 182 -

Chương 182 -

Cho nên Khương Ninh lơ ngơ: "Có phải mọi người hiểu nhầm cái gì rồi không?"

Đúng là có không gian, nhưng cô không có bàn tay vàng đi ngược lại với ý trời, đến việc có thể sống được bao lâu cũng không biết.

Huống chi điều đáng sợ nhất của tận thế không phải là thiên tai, mà là lòng người khó dò.

Bài học của Dương Vĩ Thông cho cô còn không đủ à? Cô sao có thể còn tin tưởng vào tình yêu chứ.

Thấy cô không giống như đang giả vở, Lục Vũ mắt trợn tròn: "Hoắc Dực Thâm thể hiện rõ ràng như vậy, vậy mà cậu lại không nhìn ra được?"

"Rõ ràng cái gì?"

Lục Vũ cạn lời: "Anh ta mà không có ý với cậu, tại sao lại huấn luyện chó giúp cậu?"

"Tôi còn dạy Đậu Đậu chữ nữa đấy."

"Bọn tôi nhiều người như vậy, sao anh ta chỉ dạy mình cậu đánh đấm khống chế người khác?"

Khương Ninh nhìn chằm chằm anh ấy và Trương Siêu: "Hai người có năng khiếu này à?"

Lục Vũ và Trương Siêu không có năng khiếu: ". . ."

"Cậu trượt chân ở sân thượng, anh ta đẩy tôi ra chạy đến đỡ cậu."

Khương Ninh: ". . ."

"Đêm lạnh cực hàn đó, anh ta thiếu chút là đạp nát cửa phòng cậu, đưa cho cậu lò than với áo khoác lông chồn. Cũng là người cùng một đội, chúng tôi không có cái gì cả!"

Khương Ninh: ". . ."

"Hai người đi ra ngoài đốn củi, anh ta vì cứu cậu mà bị ăn gạch, sau đó cậu bôi thuốc làm bữa sáng cho anh ta."

Khương Ninh: ". . ."

Hỏi thẳng quá, khiến cô không thể không trầm tư suy nghĩ.

"Cậu thấy anh ta quan tâm đến người nào như vậy chưa, hai người không có gì mới lạ."

Lục Vũ là người từng trải, ôm Trịnh Vỹ Lệ khoe khoang nói: "Vợ, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, trong lòng không thể nào chứa được người phụ nữ nào khác."

Trương Siêu không ngừng bị đút cơm chó: ". . ."

Tóm lại, trải nghiệm rồi hay chưa trải nghiệm, ba người đều nhất trí cho rằng chắc chắn Khương Ninh có quan hệ với Hoắc Dực Thâm.

Một ánh mắt là có thể hiểu được nhau, không phải tình yêu thì là cái gì?

Khương Ninh suy nghĩ lại về bản thân, thật lâu sau mới nói: "Tôi không biết anh ấy có ý nghĩ như vậy hay không, nhưng tôi chắc chắn không có ý nghĩ đấy."

Cô thừa nhận, nếu không trải qua tận thế, gặp được người đàn ông có nhan sắc cao lại có bản lĩnh như Hoắc Dực Thâm, cô chắc chắn sẽ rung động nói không chừng còn theo đuổi ngược lại.

Nhưng bây giờ, chỉ muốn sống cho tốt.

Lục Vũ suy nghĩ: "Có phải bởi vì Dương Vĩ Thông nên mới không tin đàn ông nữa? Ninh, tôi nói cậu nghe, vẫn nên tìm một người. Cậu nhìn tôi này, nếu như không gặp được Vỹ Lệ, đời này của tôi coi như là lãng phí."

Khương Ninh từ chối ăn cơm chó nói: "Cậu là cậu, tôi là tôi, đừng có nhập làm một."

Mỗi người có một chí riêng, Lục Vũ trời sinh là đi đường này, cho dù không gặp được Trịnh Vỹ Lệ, thì sẽ có Trương Vỹ Lệ, Lý Vỹ Lệ!

Nói thế nào đi nữa, chuyện này coi như đã rõ, thì ra là chàng có ý nhưng nàng vô tình.

"Cậu thật sự không suy xét đến anh ta?" là bạn từ nhỏ, Lục Vũ hết lòng nói: "Đúng là anh ta có chút lạnh lùng, nhưng có bản lãnh còn có trách nghiệm, mấy người con gái khác thèm thuồng đến phát điên lên rồi ấy."

Thật ra không có tình yêu cũng có thể góp gạo thổi cơm chung sống qua ngày, hai người ở cùng với nhau là người cộng tác tốt nhất, trong thiên tai tận thế có thể sống lâu hơn.

Nhưng Lục Vũ biết tính cách của Khương Ninh, không dám nói suy nghĩ trong lòng ra.

Khương Ninh rất chắc chắn, bản thân không có ý nghĩ đó với anh.

Cho dù có, cũng không thể ở bên anh, cô không chịu nổi cái giá của việc bí mật bị tiết lộ.

Ai biết tận thế có kết thúc hay không, có bao nhiêu người có ý chí kiên cường, trải qua hết đợt thiên tai này đến thiên tai khác, cuối cùng để trái tim bị nhuốm bẩn.

Không đến ngày nhắm mắt xuôi tay, ai dám nói trái tim của mình sẽ không bao giờ thay đổi.

Đến chính bản thân Khương Ninh cũng không dám đảm bảo, lại sao có thể chắc chắn người khác chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận