Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 62 - Thế lực xã hội đen tầng 18 2

Chương 62 - Thế lực xã hội đen tầng 18 2

Thế lực xã hội đen tầng 18 2

Vừa ra không gian, Lục Vũ ở bên ngoài gõ cửa.

Mở cửa, nhìn thấy anh ấy mặt sưng mũi tím, Khương Ninh giật mình hỏi: "Ai đánh?"

Lục Vũ ngại ngùng nói: "Không phải, bởi vì cơ thể của tôi với Trương Siêu kém nên từ tối qua Vỹ Lệ bắt đầu rèn luyện cho hai đứa tôi."

Lúc trước cô ấy đến một đầu ngón tay của anh ấy cũng không nỡ đụng, bây giờ lại dồn sức rèn luyện.

Lục Vũ biết thế giới này thay đổi rồi, không thể mãi dựa vào sự bảo vệ của Vỹ Lệ và Khương Ninh.

Bắt đầu từ bây giờ anh ấy phải làm một người đàn ông chân chính, phải mạnh mẽ để bảo vệ người phụ nữ của mình.

"Ừ, đúng là hai người cần phải luyện."

Khương Ninh đột nhiên nhớ ra một việc, về phòng cầm một cái túi đen đi ra nói: "Cho anh với Vỹ Lệ, dùng tiết kiệm chút."

Nhìn rõ đồ ở bên trong, Lục Vũ xấu hổ cười nói: "Cảm ơn, tôi đang lo tìm cái này đây."

Suýt thì quên mất chuyện chính, anh ấy cười hì hì hỏi: "Cô biết tối qua xảy ra chuyện gì không?"

"Không biết, ngủ như chết luôn."

"Dương Vĩ Thông và Tô Mộng Dao bị cướp."

Lục Vũ ngứa mắt Dương Vĩ Thông bắt cá nhiều tay còn tán Khương Ninh, cũng may cô kịp thời thoát được: "Hôm qua rình rang chở đồ về như vậy, kết quả tối đến bị người cướp đồ."

Dương Vĩ Thông thuê phòng 802, hai phòng không nhét được nhiều người như vậy, 1202 cũng nhét mấy người.

Đám người kia cướp 1202 trước, nếu không phải đám người Dương Vĩ Thông nghe được tin tức chạy nhanh đến thì Tô Mộng Dao suýt nữa đã bị mấy tên đàn ông kia ăn sạch.

Người thì bị đánh chạy, nhưng khi bọn họ chạy về tầng 8 mới phát hiện đồ ở trong phòng đều bị chuyển đi hết rồi.

Khương Ninh ngạc nhiên hỏi: "Điệu hổ ly sơn?" Bây giờ ăn cướp còn phải dùng đầu óc nữa cơ đấy.

"Hầu hết đồ của bọn họ đều để ở tầng 8, nhưng mà thuyền tấn công với thuyền cao su lại không bị cướp."

Khương Ninh cười, không phải là không bị cướp, mà đám người đó muốn nuôi dê, chờ nuôi béo rồi từ từ thịt.

"Trong đó có một tên bị chém bị thương, vừa nãy còn mặt dày đến gõ cửa muốn nhờ tôi cứu giúp."

Kết quả kệ cho bọn hắn kêu gào rách cả cổ họng thì cả tầng 18 cũng không ai quan tâm đến bọn hắn.

Còn một chuyện khác, hôm nay có hai người ở chung cư khác đến: "Bọn hắn muốn đưa tiền bảo kê, nhưng bị Vỹ Lệ mắng chửi cho một trận rồi đuổi đi."

Khương Ninh dở khóc dở cười, tầng 18 chỉ là tự bảo vệ mình thôi, sao lại thành thế lực xã hội đen rồi?

Đang trò chuyện, Trương Siêu mặt mũi cũng sưng xanh sưng đỏ đi ra: "Hôm nay chúng ta còn ra ngoài không?"

"Tôi không muốn ra ngoài nữa, hai người cần thì có thể đi ra ngoài, tôi trông nhà cũng được."

Chỗ nào cũng bị lục lọi qua rồi, bây giờ ra ngoài cũng không tìm được đồ cô muốn tìm, mà Trịnh Vỹ Lệ với Lục Vũ bị lý luận tận thế của Trương Siêu tẩy não, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, bắt đầu lo lắng lung tung.

Sau khi chào hỏi nhau, ba người lấy thuyền cao su ra ngoài vừa muốn đi tìm thêm vật tư vừa muốn do la tin tức.

Vừa qua buổi trưa, lại có ba người đến muốn nộp tiền bảo kê.

Khương Ninh ngại phiền, viết một tờ thông báo dán ở trên cửa: Không liên minh.

Không nói những người có ý định xấu, đến đám người Trịnh Vỹ Lệ cũng không dám thư giãn.

Dù sao, tận thế lòng người là thứ khó đoán nhất, đừng nói là bạn bè hay là đồng nghiệp, thời khắc đen tối nhất cũng có khối người coi người là đồ nhắm.

Thật sự đến ngày mà lòng người không còn đồng tâm hiệp lực nữa thì cô sẽ không do dự thoát ra.

Ăn mặc thì không thiếu rồi, còn những vật tư khác thì tạm thời vẫn chưa tìm được, vẫn nên tìm tòi xem làm sao để mở rộng không gian rồi nói tiếp.

Ba người có ở đây, Khương Ninh hoàn toàn buông thả, lấy chân gà ngâm, mực xé sợi, nộm, lòng vịt xào, vừa hưởng thụ thức ăn ngon vừa đọc sách giết thời gian.

Thời gian còn sớm, lấy nhân thịt hoành thánh đã trộn sẵn.

Vừa gói hoành thánh vừa xem phim, gói hơn một nghìn cái hoành thánh, nghe thấy tiếng của ba người Trịnh Vỹ Lệ về.

Ôm chút gỗ, với hai cái cửa inox tháo từ cửa hàng về.

So với cửa của Khương Ninh và 1801, thật sự bây giờ Lục Vũ không có cảm giác an toàn, mang theo thước tìm thật lâu mới từ cửa hàng mang về.

Lẻng kẻng lỉnh kỉnh thật lâu, cuối cùng cũng sửa sang xong 1803.

Thừa một cánh cửa thì lại lắp ở cầu thang.

Muốn lên tầng 18 phải qua ba cửa mới được.

Nhìn Lục Vũ đang trát xi măng, Thẩm Ninh tò mò hỏi: "Anh lấy ở đâu ra vậy?"

"Đi ngang qua một toà nhà đang xây dở, leo vào trong vác hai bao về."

Ba người thương lượng lại đi thêm một chuyến nữa, lấy ít thuỷ tinh về để trang trí ban công, ngày nào nước mưa cũng hất vào rất ẩm ướt.

Khương Ninh nhắc nhở: "Làm cho chất lượng vào, tránh cho bão quay lại, thổi vỡ hết kính thì lại phiền ra."

Lục Vũ cực kỳ đồng ý với điều này, Trương Siêu nói chuyện trong khu chung cư có mấy nhà bị vỡ kính.

Suy nghĩ một ngày, Khương Ninh vẫn cảm thấy mở rộng không gian có liên quan đến linh tính.

Cái giá Bác Cổ bị biến mất chắc là liên quan đến mấy đồ bằng gỗ.

Gỗ tốt, phải trải qua mười mấy năm thậm chí một trăm năm mới hình thành được, ví dụ như gỗ Trinh Nam tơ vàng thì cần phải mấy nghìn năm.

Bảo tàng bị nhấn chìm, đồ cổ không bị người khác vớt được thì cũng bị di dời sang chỗ khác, vàng bạc ngọc ngà nước rút rồi thì còn dễ tìm.

Bây giờ chỉ còn con đường là gỗ này.

Gỗ?

Khương Ninh đột nhiên có biện pháp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận