Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 141 -

Chương 141 -

Lại là giọng nói của Hạ Chí An, bên cạnh còn có mấy người đàn ông cùng đi theo.

Khương Ninh không phản ứng.

Hạ Chí An tiếp tục gõ cửa, đồng thời lẩm bẩm nói chuyện với bên cạnh.

“Tầng trưởng, lầu 18 giống như không có động tĩnh gì, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tiếng người nói khàn khàn, rõ ràng là bị cảm lạnh.

Trong lòng Hạ Chí An oán thầm nhưng lại nghiêm túc nói: “Chớ nói linh tinh, đám Khương Ninh còn trẻ cơ thể lại khỏe mạnh, làm sao có thể xảy ra chuyện. Cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải hỗ trợ.”

“Tầng trưởng, ông quá là lương thiện rồi, ông không thấy lầu 18 đối xử với chúng ta như nào sao?”

“Không thể nói như vậy được, chúng ta ở cùng một tòa nhà, nếu có thể vẫn phải chăm sóc lẫn nhau.”

“Hình như có động tĩnh, người bên trong chưa chết!”

Giọng điệu thể hiện sự thất vọng, cho rằng nếu cả lầu 18 đều chết hết, vậy số vật tư sẽ thuộc về họ.

“Xin lỗi, để tầng trưởng Hạ và mọi người thất vọng rồi.” Khương Ninh lạnh lùng nói: “Chúng tôi vẫn chưa chết, không những vậy còn rất khỏe mạnh.”

Đột nhiên xuất hiện một thanh âm khác, khiến bọn họ kinh hãi nhìn nhau, gõ cửa hồi lâu không có động tĩnh gì, không ngờ lại phát ra tiếng.

Lần này thì đúng là xấu hổ.

Hạ Chí An phản ứng rất nhanh: "Khương Ninh cô nói gì vậy, chúng tôi chỉ là quan tâm một chút thôi, mọi người không sao là tốt rồi.”

“Yên tâm, nhất định sẽ sống lâu hơn mấy người.”

Hôm nay thật sự không có cách nào nói chuyện tiếp, trong lòng Hạ Chí An vô cùng tức giận nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Không sao là tốt rồi nếu có khó khăn có thể nói với tôi.”

Mấy người không cam lòng, ngượng ngùng rời đi.

Cuối thời, có khối người giống như Hạ Chí An vậy, hận không thể sớm thắp ba nén nguyền rủa người khác chết nhanh, từ đó nhặt lượm lấy vật tư sinh tồn.

Chỉ là một tên hề mà thôi, hai người đều không để trong lòng.

Huấn luyện chó con xong, cho nó mặc áo lót giữ nhiệt vào trước.

Cô nghe theo lời khuyên của Hoắc Dực Thâm giảm bớt áo len nhưng chó con vẫn nên khoác áo khoác lông, cần thời gian để thích nghi với thời tiết.

“Còn cô thì sao?” Hoắc Dực Thâm hỏi: “Hôm nay cô có muốn tập luyện không?”

“Muốn.” Ngay cả chó con cũng quyết tâm thì cô không có lý do gì để lười biếng, lạnh cũng phải cuộn mình.

Thảm chống trượt đã lạnh cứng vậy nên Hoắc Dực Thâm cố ý trải thêm một lớp vải.

Trong phòng khách có lò than nhưng đối với Khương Ninh không có tác dụng mấy, vẫn khá lạnh.

Khương Ninh cởi áo khoác, sau đó luyện tập cùng Hoa Dực Thâm.

Nửa tiếng sau, bắt đầu đổ mồ hôi.

Tất giữ nhiệt được mặc ở bên trong cùng, vô cùng mềm mại, trong lúc va chạm Khương Ninh ngả về phía sau, ai ngờ tất bên trong trượt ra, cả người cô ngã về phía sau…

Hoắc Dực Thâm nhanh tay nhanh mắt lao tới.

Cơ thể ngã lên trên thảm, lại bị Hoắc Dực Thâm đè lên, miệng đập vào mặt anh.

Một tiếng kêu đau vang lên, cảm giác không khí trong phổi bị bóp nghẹt, mắt nổ đom đóm không nói lên lời, cảm giác răng cũng muốn lung lay.

Vóc dáng lớn như vậy, đè lên người cô.

Hoắc Dực Thâm vội vàng đứng lên, kéo cô ngồi dậy: "Cô không sao chứ?”

Lúc này Khương Ninh mới phát hiện, anh đang đỡ lấy sau gáy cô.

“Không sao, chân chảy mồ hôi nên trượt chân.”

“Gâu!” Cola trong phòng Đậu Đậu nghe thấy tiếng động bên ngoài, chợt lao ra cắn vào quần áo của Hoắc Dực Thâm kéo về sau.

Buông chị ra!

Khương Ninh vội vàng ngăn lại: "Cola!”

Cho dù là anh, ai bảo anh bắt nạt con sen!

Khương Ninh vội vàng ôm chó con đi: "Anh ấy không bắt nạt tao mà là cứu tao.”

Lừa chó, Cola không tin.

Chó con trở mặt vô tình, trong lòng Hoắc Dực Thâm nghi ngờ: "Nó có ý kiến với tôi phải không?”

“Không có.” Khương Ninh vội vàng giải thích: "Cola thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa chó con đều muốn bảo vệ chủ.”

Sợ có đánh nhau, cô vội vàng ôm chó con rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận