Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 746 -

Chương 746 -

Hai người dẫn theo hai đứa nhỏ, không thể thuê trong tòa nhà, uống một ngụm canh mà nhà bên cạnh cũng có thể ngửi thấy, chưa kể ở đó đa phần đều là người nhặt đồ hoặc người thân của bọn họ, rất dễ gặp phải chuyện thị phi.

Cho nên, cô quyết định chọn nhà độc lập có sân nhỏ.

Không biết khi nào thì mảng kiến tạo sẽ va chạm nhau, có thể hưởng thụ bao nhiêu thì hưởng thụ bây nhiều, bình thường sống khiêm tốn một chút là được.

Nhưng nhà này không rẻ, trừ việc mỗi tháng phải giao năm mươi cân lương thực, còn phải cọc nửa năm.

Nói cách khác, Khương Ninh phải đóng ba trăm cân lương thực.

Hôm qua vừa giao một trăm năm mươi cân lương thực, giờ phải lấy tiếp ba trăm cân lương thực nữa.

Cô suy nghĩ một chút lại nói: “Có thể dùng trà rượu thuốc lá để trả không?”

“Được, nhưng phải xem chất lượng.”

Chất lượng thì đương nhiên là không tệ, nhưng cũng không thể lấy hàng quá tốt ra được.

Thật ra cũng không có vấn đề gì, hai năm qua Khương Ninh đã dần dần lấy vật tư ra khỏi không gian rồi, làm vậy để chúng có dấu vết của thời gian.

Khương Ninh lại yêu cầu: “Tôi có thể xem phòng trước không”

Nhân viên làm việc đồng ý, gọi người đến dẫn bọn họ đi xem nhà.

Trợ thủ chắc hẳn là người nhà của quân nhân, sống khá thoải mái, thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đều rất đẹp, cô ấy cũng thoải mái nói chuyện: “Nhà độc lập có sân chỉ có ba căn thôi, mọi người may mắn đấy, nếu đến sớm hơn thì sẽ không có đâu.

Cô gái có lòng tốt nói chuyện.

Nhưng Khương Ninh hiểu, cho dù là căn cứ quân đội cũng không gánh nổi thiên tai liên tục ập xuống, cho dù là sương mù hay mưa axit, hay là bão cát đá lăn, đều gây thương tổn rất lớn đến con người.

Trợ thủ dùng xe đạp thay vì đi bộ, nhưng căn nhà kia cũng chỉ cách có vài kilomet, Khương Ninh suy nghĩ đến hiệu suất nên quyết định cho cô ấy lên xe chở đến nơi.

Dựa theo phương hướng mà người trợ thủ chỉ, lâu lâu sẽ gặp dấu vết loang lổ do mưa axit để lại.

Nhưng căn cứ đã làm lớp bảo vệ cho nhà trước, cho dù bị ăn mòn, cũng không ảnh hưởng đến kết cấu trong nhà.

Nhà độc lập có sân nhỏ được chia làm hai khu AB, khu A là dành cho sĩ quan và người nhà trong căn cứ, khu B là dùng để cho người ngoài thuê.

Hai khu vẫn đi vào chung một cổng, nhưng ở giữa có bức tường chia cách.

Đi chừng hai mươi phút, xe chậm rãi lái vào khu B.

Cách cửa kính xe, có thể thấy khu A có mấy chiếc xe quân đội, ở ngoài cửa còn có quân nhân canh gác.

Sống ở bên cạnh, chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng an toàn.

Chỉ là cảm giác an toàn này, cũng không khiến Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cảm thấy thật sự an toàn, cụp đuôi làm người là được rồi.

Khu B có hai trăm căn nhà độc lập có sân, trợ thủ dẫn đến xem một căn nhà.

Sân nhỏ không có tường rào, hơn nữa có thể thấy có dấu vết từng có người đến ở, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Cách bố trí đều như nhau, đến khi xem xong ba căn nhà, Khương Ninh mới chọn căn nhà sạch sẽ nhất.

Trên đường trở về, cô rảnh rỗi nói chuyện với trợ thủ: “Chúng tôi định làm người nhặt đồ, nhưng cũng không có kinh nghiệm, không biết bình thường có cần phải chú ý đến điều gì không?”

Trợ thủ kinh ngạc: “Sao mấy người không nhập ngũ? Nếu kiểm tra mà không đậu, căn cứ cũng sẽ sắp xếp công việc cho mọi người là được rồi.”

Khương Ninh làm bộ ngơ ngác hỏi: “Làm người nhặt đồ rất nguy hiểm sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận