Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1094 -

Chương 1094 -

Khương Ninh nhiệt tình nói: "Nếu không phiền, tôi có thể chẩn bệnh cho đồng chí."

Thư ký cầu còn không được, phải biết rằng thuốc điều dưỡng cơ thể của thủ trưởng hai năm nay đều do cô điều chế, hiệu quả có vẻ rất tốt.

Khương Ninh cẩn thận chẩn bệnh cho anh ta: "Vừa khỏi bệnh nặng, cơ thể suy nhược cần phải điều dưỡng."

Cô vào phòng chứa đồ lấy ba thang thuốc điều dưỡng cơ thể và hai hộp đồ hộp trái cây.

Thư ký sợ hết hồn, đây là vật tư xa xỉ, anh ta nào dám nhận.

"Cầm lấy." Khương Ninh nhét cho anh ta: "Cơ thể là vốn liếng cách mạng, những năm qua đồng chí đã vất vả rồi, chữa khỏi bệnh mới có thể dốc sức làm việc được, uống hết ba thang thuốc thì đến đây, lúc đó sẽ điều chỉnh lại."

Thân là thư ký của thủ trưởng, vị trí này vô cùng quan trọng, có thể theo Cố Đình Lâm lâu như vậy ắt hẳn có chỗ hơn người.

Không thể chỉ coi anh ta là thư ký, mà phải vừa ân vừa uy.

Thư ký từ chối không được đành phải nhận, khéo léo nói: "Mấy vị lãnh đạo lo lắng cho sức khỏe của thủ trưởng, muốn đến thăm, thủ trưởng cần tĩnh dưỡng, tôi sẽ về báo lại với họ."

Khương Ninh rất hài lòng: "Cảm ơn đồng chí, đồng chí vất vả rồi."

Thư ký rời đi, anh ta cúi đầu nhìn những thứ trong tay, vừa buồn cười vừa không nhịn được cảm thấy an lòng thay cho thủ trưởng.

Cuối cùng ông ấy cũng chờ được đến ngày này.

Buổi tối, Thư Tuyết Tình bận rộn đến tối mịt mới về, Đậu Đậu đã nấu xong bữa tối.

Bà ấy cảm thấy rất ngại ngùng, bản thân chẳng giúp được gì.

Khương Ninh thản nhiên nói: "Cô, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo quá."

Thư Tuyết Tình thoáng ngạc nhiên, cảm thấy lần này cô trở về có vẻ thay đổi nhiều, không còn lạnh nhạt xa cách như trước.

Có lẽ liên quan đến bệnh tình của ông Cố.

Đời người vô thường, hy vọng mọi chuyện vẫn còn cơ hội.

Giờ ăn cơm, bà ấy kể về tình hình bệnh viện: "Mấy ngày trước nước mưa có vấn đề, rất nhiều người trong căn cứ bị bệnh."

Khương Ninh thuận theo lời bà ấy: "Có cách điều trị không?"

"Uống nhiều nước đun sôi, châm cứu hoặc massage, tình hình nghiêm trọng mới dùng thuốc để điều trị."

Thuốc vẫn là đổi với Khương Ninh.

Thảo dược mà bệnh viện trồng được thu hoạch không tốt nhưng vẫn phải dùng.

Không đầy đủ lắm, hy vọng có hiệu quả.

Khương Ninh không biết nói gì: "Hy vọng mọi người đều vượt qua được."

Nửa đêm đầu do Hoắc Dực Thâm canh.

Khương Ninh vỗ nhẹ vào eo anh: "Những ngày này anh vất vả rồi."

Hoắc Dực Thâm ôm cô vào lòng: "Chăm sóc ba vợ là lẽ đương nhiên, tình hình đang chuyển biến tốt, nhất định sẽ không sao. Em đừng quá căng thẳng lo lắng, ngược lại còn làm hại chính mình."

"Em không sao."

Khương Ninh trở về phòng nhưng trằn trọc mãi không ngủ được.

Hoắc Dực Thâm không gọi cô, canh suốt một đêm.

Ăn sáng xong, đợi Thư Tuyết Tình đi, Khương Ninh tiếp tục tiêm hormone cho Cố Đình Lâm, sau đó đẩy vào không gian chụp CT kiểm tra lại tình hình phổi.

Theo hình ảnh mới nhất, diện tích phổi trắng đã giảm đi rất nhiều.

Thuốc đã có hiệu quả.

Không kìm được sự kích động, Khương Ninh hít sâu một hơi.

Cô bước vào phòng trong, định đưa Cố Đình Lâm ra ngoài lại phát hiện ông từ từ mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau chăm chú rất lâu.

Một lúc sau, Cố Đình Lâm ngồi dậy khỏi máy, giơ tay lau mặt cho Khương Ninh, giọng khàn khàn nói: "Đừng sợ, ba vẫn còn đây."

Khương Ninh lúc này mới nhận ra nước mắt mình đã rơi đã rơi lã chã.

Nhất thời cô không kiểm soát được cảm xúc của mình, ôm chặt lấy ông, cổ họng nghẹn ngào khó chịu.

Cô rất sợ lần này cũng chỉ là giấc mộng Nam Kha.

Hai ngày nay cô toàn mơ thấy máy theo dõi hiện ra bốn đường thẳng, tiếng máy chói tai như dao sắc.

Tỉnh dậy, tim đau nhói.

"Ba, con xin lỗi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận