Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 531 -

Chương 531 -

Khương Ninh ngơ ngác, khiến cho thiên kim tiểu thư và cậu ấm kịp thời phản ứng lại, thấy người chơi chung với mình bị bắt nạt thì đều nhao nhao lên tiếng nói: “Sao cô lại ra tay đánh người chứ?”

Có người chạy qua, đỡ cô gái dậy quan tâm nói: “Nghiên Phỉ, cậu không sao chứ?”

Khi Trần Nghiên Phỉ nhìn rõ gương mặt của Khương Ninh, cũng ngơ ngác.

Trước đây bọn họ có nhắc tới, nói trong khu nhà có một cô gái nhìn rất giống cô ta, cô ta không hề để trong lòng, suy cho cùng người phẫu thuật thẩm mỹ trước tận thế rất nhiều, nhất là những người nổi tiếng trên mạng, đứng chung chỗ đều không nhận ra ai là ai.

Cô ta còn tưởng là người khác nói quá rồi, không ngờ vậy mà là thật.

Không dám nói giống hệt nhau, nhưng ít nhất giống nhau năm phần, chỉ là Khương Ninh cao hơn bản thân cô ta, ánh mắt cũng mang vẻ hờ hững ác liệt.

Đối mặt với những thiên kim tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến, Khương Ninh lạnh giọng nói: “Các cô mù à, không nhìn thấy là cô ta ra tay trước sao?”

“Cậu ấy không phải cố ý, cô ra tay cũng quá ác rồi đó? Hơn nữa là chó của cô cắn Alpaca bị thương nặng.”

“Cho nên, tôi bị Alpaca phun nước bọt là đáng đời?”

Trần Nghiên Phỉ giải thích: “Alpaca không cố ý, phun nước bọt là bản năng của nó.”

“Tận thế ba năm, bản năng của tôi là giết người, bây giờ nếu như tôi giết cô cũng không phải cố ý, thì tôi muốn giết cô là lập tức có thể giết cô đúng không?”

Trần Nghiên Phỉ cứng đầu không thừa nhận: “Cô đây là đang cố tình gây rối, ai nhìn thấy Alpaca phun nước bọt vào cô chứ? Alpaca sẽ không vô duyên vô cớ phun nước bọt về phía cô, nó cảm nhận được nguy hiểm nên mới như vậy, chắc chắn là cô uy hiếp nó trước.”

“Đúng, báo cảnh sát, vậy mà còn dám đánh người.” Mọi người nhao nhao hùa theo: “Bắt cô ta lại đi!”

Nhìn năng lực của đám người này, Khương Ninh tức quá mà cười: “Được thôi, các cô mau báo cảnh sát đi, tôi đợi.”

“Bảo vệ, bảo vệ.” Nhìn thấy đội tuần tra, có người vội vàng gọi, thái độ quá khích nói: “Cô ta cố tình đánh người, mau bắt lại đưa đến đồn cảnh sát.”

Đội tuần tra đi qua, nhìn thấy cục diện có hơi hỗn loạn, đã thành hai phe rõ rệt.

Đều là chủ sở hữu, bên nào cũng đều không đắc tội nổi, đầu óc đội trưởng đội bảo vệ rất nhanh nhẹn: “Đây là mâu thuẫn trong nội bộ chủ sở hữu, các cô giải quyết trong hòa bình trước, thật sự không được nữa thì chúng tôi sẽ kêu cảnh sát qua đây xử lý.”

Nhóm người trước bị sa thải như thế nào, đội trưởng đội bảo vệ biết rõ trong lòng, hơn nữa đúng lúc Dương Kiệt ở trong đội, cho nên cậu ấy hiểu sơ qua về lai lịch của nhà số 50.

Hơn nữa, bọn họ là nhà họ Dung sắp xếp tuyển vào, nếu như nhà họ Dung không lên tiếng, tốt nhất vẫn nên duy trì sự công bằng chính trực.

Thấy bảo vệ không phối hợp, lập tức có người la lên: “Có ý gì? Bọn tôi đóng tiền dịch vụ nuôi các anh, các anh qua loa với chủ sở hữu như vậy đó hả?”

“Mọi người đừng nóng vội, có chuyện gì ngồi xuống từ từ giải quyết...”

Có cậu ấm bước ra, tát thẳng vào mặt của đội trưởng đội bảo vệ: “Giải quyết cái quần, tôi thấy các anh là đồ hèn nhát chỉ biết nói miệng mà không dám ra tay, nuôi con chó canh nhà cũng mạnh hơn các anh.”

Bọn họ không dám ra tay với nhà số 50, nhưng đánh bảo vệ thì quá đơn giản.

Đám người này vì lương thực, đừng nói ăn tát, cho dù kêu bọn họ quỳ trên đất học đi bằng bốn chân như chó, cũng không hề do dự.

Quả nhiên, đội trưởng đội bảo vệ bị tát dám giận không dám nói, im lặng nhận cái tát.

“Làm gì vậy?” Giọng nói uể oải lười biếng vang lên: “Náo nhiệt như vậy cũng không gọi tôi?”

Nghe thấy âm thanh, mọi người nhao nhao nhường đường: “Cậu ba.”

Có người nịnh nọt lập tức giải thích: “Cậu ba, người phụ nữ đối diện kiêu ngạo đến nỗi đánh cả Nghiên Phỉ luôn.”

Trần Nghiên Phỉ lập tức cảm thấy tủi thân, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Cậu ba, rõ ràng là cô ta cố ý làm khó dễ, bới móc chúng ta để trả thù.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận