Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 422 -

Chương 422 -

Hoắc Dực Thâm vào được phòng làm việc của tổ dân phố, anh cũng không dừng bước, cố chen vào phía trong.

Đến khi vào được nhà vệ sinh ở trong cùng, do thiếu nước nên mùi có hơi hôi, anh nhấc chân đá vào trong phòng chứa đồ linh tinh ở bên cạnh.

Phòng chứa đồ rất nhỏ, để mấy thứ như cây chổi cây lau nhà vân vân, khó khăn lắm ba người mới chen vào được.

Bả vai Khương Ninh vô cùng đau đớn, vừa muốn cắn răng sờ thử lại phát hiện trán Đậu Đậu đang chảy máu.

Máu tươi đã chảy dài trên mặt.

“Đậu Đậu.” Khương Ninh khiếp sợ: “Em bị thương ở đâu vậy?”

Đậu Đậu đưa tay sờ, bàn tay đầy máu.

Trán bị đập trúng, đau đến quên khóc.

Anh trai đã từng nói, đừng khóc, nước mắt rất vô dụng.

Hoắc Dực Thâm quay đầu nhìn, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.

Khương Ninh không để ý đến bả vai đau nhức, vội vàng móc túi lấy rương y tế từ trong không gian ra, lấy bông vải y tế cầm máu giúp cô bé.

Cầm máu, khử độc, băng bó…

Đậu Đậu lảo đảo muốn ngã: “Anh ơi, em có hơi choáng đầu.”

Hoắc Dực Thâm ôm cô bé vào trong ngực, căng thẳng nói: “A Ninh, vết thương của Đậu Đậu thế nào?”

Không có máy kiểm tra, Khương Ninh cũng không biết tình hình thực tế ra sao, nếu não bị chấn động thì còn may, chi cần vết thương lành lại từ từ nghỉ ngơi sẽ hồi phục, nếu chảy máu não tích dịch, vậy thì phiền rồi.

Thấy vẻ mặt Hoắc Dực Thâm căng thẳng, Khương Ninh không dám nói kết quả xấu nhất ra: “Có thể là chấn động não, trước cứ cầm máu đã rồi tính sau.”

Thiên tai vừa bắt đầu, mặc dù thuốc ở bệnh viện hết rất nhanh, nhưng có rất nhiều bác sĩ cố gắng chống đỡ, chỉ xem bệnh chứ không kê toa.

Nhưng bệnh tật quá nhiều, có vài bệnh nhân thiếu thuốc mà chết hoặc là người nhà trở nên vô cùng cực đoan, cảm thấy bệnh viện có thuốc mà không chịu lấy ra, bọn họ chỉ muốn dùng thuốc cho những người có tiền có quan hệ, hoặc cảm thấy thái độ của bác sĩ không tốt, nên đã xảy ra rất nhiều chuyện kinh khủng.

Bác sĩ cũng là người bình thường, rất nhiều người chết trong các vụ tai họa, người có điều kiện sẽ chọn đi căn cứ.

Cho nên, bệnh viện đã hoàn toàn đóng cửa.

Cho dù có mở, những dụng cụ kia cũng không thể vận chuyển được.

Khương Ninh hy vọng sẽ không xảy ra tình trạng xấu nhất, nếu không cô sợ Hoắc Dực Thâm sẽ không chịu nổi.

“Đậu Đậu, em cảm thấy thế nào?”

Đậu Đậu dựa vào trong ngực anh trai: “Chị ơi, em thật sự rất đau, muốn ói.”

Khương Ninh an ủi: “Em bị thương, nhưng không sao đâu, không phải sợ.”

Hoắc Dực Thâm nhìn về phía cô: “Em cũng bị thương?”

Khương Ninh gật đầu, ấn ấn bả vai đang sưng, lấy hai hai túi đá dùng khăn lông bao lại thành túi chườm.

Hoắc Dực Thâm nhận lấy túi đá thoa lên trán của Đậu Đậu: “Đừng sợ.”

Cửa phòng chứa đồ đột nhiên vang lên: “Ai ở bên trong, Có phải các người có thuốc không, tôi ngửi được mùi. Mau mở cửa ra, xin hãy cho tôi một ít thuốc, tôi cũng bị thương.”

Hoắc Dực Thâm dùng cơ thể chắn ở cửa: “Anh ngửi sai rồi, chúng tôi không có thuốc.”

“Các người có thuốc sao lại không cho?” Người đàn ông không ngừng vỗ cửa, giọng điệu kích động: “Tôi chảy rất nhiều máu, máu chảy không cầm được sẽ chết.”

Người đó thấy đẩy không được thì dùng lực đạp mạnh vào, thậm chí lớn tiếng nói: “Người ở trong này có thuốc, bọn họ không chịu lây ra.”

Khương Ninh có thuốc, nhưng có quá nhiều người bị thương, cho dù lấy ra hết thì có thể cứu được bao nhiêu người?

Cho bọn họ, sau này mình phải làm sao? Chờ chết à!

Đậu Đậu che trán: “Anh ơi, em sợ.”

“Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.”

“Em, hình như em nhìn thấy ba mẹ.”

Hoắc Dực Thâm biến sắc: “Không đâu, ba mẹ chết rồi, nhưng em sẽ không chết, anh sẽ không để em chết.”

Vừa nói, vừa sốt ruột nhìn về phía Khương Ninh.

Khương Ninh cũng không còn cách nào: “Đậu Đậu đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng ngủ, tỉnh táo một chút.”

Vừa nói, cô cầm túi mứt vỏ quýt ra, bóp miếng nhỏ bỏ vào miệng cô bé: “Nếm thử xe, có ngon không.”

“Rất ngọt ạ.”

“Sau này ngày nào chị cũng cho em ăn đồ ngon, đừng ngủ, mãi mãi ở bên cạnh anh chị, Cola vẫn còn ở nhà chờ chúng ta về đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận