Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 953 -

Chương 953 -

Khương Ninh có chút lo lắng, chó con vốn dĩ rất lạnh lùng, hồi trước nó không hề lay động trước sự theo đuổi nhiệt tình của Mộng Mộng, A Ngốc nhiều lần lấy lòng nhưng chỉ có thể làm em trai.

Thế mà bây giờ, nó lại nhường món đùi gà nó thích nhất cho một con sói.

Tình cảm đến quá nhanh, giống như lốc xoáy.

Khương Ninh lo lắng bất an.

Nếu là sói cái thì có phải là cưới vợ quên mẹ hay là bị lừa mất không.

Nhỡ đâu lại là sói đực… thì vấn đề ở đây là cái mông rồi.

Hoắc Dực Thâm thật sự không biết nói gì với cô: "Em nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

Nếu chó con thật sự muốn đi, cô cũng không ngăn được.

Sự thật thì ai cũng biết, nhưng ai thấu hiểu cho tấm lòng của người mẹ già đây.

Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười: "Em lại nghĩ quá lên rồi."

Thôi bỏ đi, nó đã là chó trung niên rồi, muốn làm gì thì làm, quan trọng nhất là vui vẻ.

Nói là không quan tâm, nhưng Khương Ninh vẫn chú ý đến chó con.

Nó ra ngoài càng ngày càng nhiều, về càng ngày càng muộn.

Việc đầu tiên khi về là lấy lòng con sen, đi loanh quanh với cái đuôi vẫy vẫy.

Lo lắng thì lo lắng, nhưng Khương Ninh có thể nhận ra nó rất vui vẻ.

Đôi mắt nó sáng bừng lên, khác hẳn với lúc bị nhốt ở trong nhà.

Khương Ninh hơi khó chịu, nếu không có thiên tai, có lẽ nó sẽ sống vui vẻ tự do hơn.

Lúc đầu sói trắng ở rất xa, sau khi chơi thân với chó con, nó bắt đầu lại gần nhà, xuất hiện ở nơi cách đó vài trăm mét.

Mà chó con từ mấy ngày ra ngoài một lần, đến ngày nào cũng ra ngoài, thậm chí một ngày ra ngoài hai lần...

Khương Ninh ngồi trên đồi tuyết, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Ngoài sói trắng ra, tạm thời không phát hiện dấu vết của động vật hay con người khác.

Có lẽ nó thật sự dựa vào thực lực để sống sót.

Một tháng trôi qua, Bắc Cực đột nhiên có bão tuyết, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, gió lạnh không ngừng thổi.

Chó con ngồi không yên, không ngừng đi tới đi lui bên cửa.

Nó muốn ra ngoài.

Bình thường tự do thì không sao, bão tuyết lớn như vậy, ra ngoài sẽ bị thổi bay mất.

Khương Ninh tuyệt đối không cho phép.

Chó con bị mắng hai lần mới yên tĩnh lại, tủi thân cuộn tròn cơ thể ngủ trong ổ chó.

Nhìn nó rất lâu, xác định là nó đã hết hy vọng, Khương Ninh mới về phòng ngủ trưa.

Khi cô đang mơ màng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lớn.

Giống như cửa bị bão tuyết thổi bật ra, đồ đạc trong nhà không ngừng rơi xuống.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm lập tức trở mình ngồi dậy.

Tuyết theo gió thổi vào, khiến người ta không mở mắt ra được.

Khương Ninh quay người đứng ngược gió, lấy kính chắn gió trong không gian ra đeo vào, vội vàng mặc áo khoác quân đội vào người.

Ngay cả ổ chó cũng bị thổi bay đi, không thế bóng dáng nó đâu.

Đậu Đậu vội vàng tìm chó con ở khắp các góc, còn Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm thì hợp sức đóng cửa.

Bão tuyết rất lớn, muốn đóng cửa không phải chuyện dễ dàng.

Cửa mở ra phía ngoài, hai người chạy ra ngoài container kéo cửa...

"Anh chị ơi, Cola không có ở đây, có lẽ nó chạy ra ngoài rồi."

Khương Ninh tức muốn nôn ra máu, cửa lớn trong nhà không chỉ đóng kín mà còn cài then mà con chó khốn nạn này vẫn ...

Nuôi một con chó thông minh nhưng lại nổi loạn quả không phải chuyện gì tốt mà.

Bây giờ phải làm sao?

Không tìm thì có thể nó sẽ chết bên ngoài.

Nếu tìm thì khả năng lớn là chính cô cũng không về được.

Lúc này, cô thật sự muốn giết chết nó.

"Gâu!"

Xa xa, tiếng chó con sủa truyền đến.

Gió quá lớn, không phân biệt được xa hay gần.

Khương Ninh nắm chặt cửa mới có thể giữ vững cơ thể, trong cơn bão tuyết lớn, có hai bóng đen đang tiến lại gần.

Con chó chết tiệt kia đang dẫn sói trắng đi tới.

Sợ dọa nó, Khương Ninh nhịn cơn tức giận trong lòng: "Cola, về đây."

Sói trắng không ngừng giãy giụa như muốn tránh xa con người.

Chó con sốt ruột, lao tới cắn vào cổ nó, dùng sức kéo lại...

Bạn cần đăng nhập để bình luận