Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 644 -

Chương 644 -

Nhà họ Chung có chắt, theo lý cho dù không làm tiệc đầy tháng cũng phải cảm ơn Khương Ninh đã cứu mạng, nhưng cả nhà mất đi cháu dâu rất đau buồn, bây giờ thật sự rất không có tinh thần.

Nhất là Chung Bình, đã mấy ngày không ăn không uống, anh ấy cảm thấy mình hại chết vợ, nếu ban đầu cẩn thật một chút, Tiểu Mẫn cũng sẽ không mang thai.

Nếu ban đầu kiểm tra phát hiện vị trí thai bị lệch có thể kịp thời phá thai, có lẽ cô ấy sẽ không chết, nhưng lúc đó đứa trẻ đã biết cử động rồi, Tiểu Mẫn không nỡ phá, vì vậy năn nỉ chồng giấu người nhà…

Cho nên, Chung Bình thật sự không muốn sống nữa.

Nếu không có tiếng khóc của em bé khiến anh ấy cảm thấy phải có trách nhiệm của người làm ba, thì có lẽ…

Nhưng đây là chuyện trong nhà, bà Chung không muốn kể lể với người ngoài.

Bà dành ra chút thời gian đến một chuyến, là muốn bày tỏ sự cảm ơn với Khương Ninh.

Khương Ninh không nhận quà cảm ơn của bà ấy: “Bà ơi, bà mang gạo về đi, xay thành nước nuôi em bé, xem như là quà đầy tháng cháu tặng cho em bé.”

Khương Ninh được nhà họ Chung chăm sóc nhiều năm, ân tình này không phải chỉ một hai câu là xong được, nhưng bà Chung sống chết muốn đưa.

“Bà ơi, muốn cảm ơn cháu thì đợi cậu bé lớn hẳn rồi cảm ơn cũng được mà.”

Khương Ninh cố chấp không nhận: “Sống đến bây giờ, người thân quen càng ngày càng ít, xem như đây là duyên phận giữa hai nhà chúng ta đi.”

Không thể không thừa nhận, cô đã quen với sự đen tối tàn khốc của tận thế, đập vào mắt đều là sự chết chóc, sống chết vui buồn của người khác rất ít khi đả động được đến tâm tình của cô.

Nhưng cả nhà bà Chung, lại có thể hơi tác động đến tâm trạng của cô.

Nếu con người không có tình cảm, thì có khác gì máy móc đâu?

Cho nên, cô mới đồng ý đưa tay giúp đỡ những khi thích hợp, giúp đỡ cũng được, cứu giúp cũng được, trong lòng ít nhiều cũng sẽ thoải mái hơn.

Bà Chung đột nhiên bật khóc: “Cảm ơn, Tiểu Khương, thật sự cảm ơn cháu.”

Nếu không có Khương Ninh kịp thời phẫu thuật cứu đứa bé ra, chắc Chung Bình sẽ… Nếu không có đứa bé này, chắc tinh thần của Chung Bình sẽ sụp đổ mất.

Thật ra thì đâu chỉ có anh ấy, cả nhà họ Chung đều sẽ giống như vậy.

Có khó khăn đến đâu thì cũng phải sống, không thể cứ nhắm mắt chết cho xong chuyện, phải nuôi dưỡng đứa bé lớn lên, vì nhà họ Chung và Tiểu Mẫn ở dưới suối vàng.

Sau khi tiễn hai người đi, Khương Ninh trở về nhà số 50 tiếp tục đọc sách.

Thỉnh thoảng cậu ba nhà họ Dung sẽ liên lạc qua bộ đàm để làm phiền.

“Chị, ăn lẩu không?”

“Chị, có muốn thịt trâu dê gì không?”

“Chị, một số loại thuốc men nhà tôi sắp hết hạn, chị cần không?”

Khương Ninh không muốn quá thân thiết với vị nhà giàu này, nên thường sẽ ngắt bộ đàm luôn.

Tình hình trị an bên ngoài càng ngày càng tốt, Tần Xuyên dẫn theo đám xấu xí đi buôn đồ, chuyện làm ăn thuận buồm xuôi gió, chẳng những thầu ở bên trong khu nhà, mà còn tích cực phát triển làm ăn ở bên ngoài.

Trải qua đêm vô tận, địa vị của đám nhà giàu cũng được phân cấp rõ ràng hơn, rất nhiều con cháu nhà giàu phải đau khổ bán những món đồ xa xỉ của mình, đồ Chanel, túi xách LV, giày cao gót Hermes vân vân, đau lòng đến chợ đêm bán đổ bán tháo, hy vọng có thể đổi về chút lương thực.

Những người còn sống sót đi ngang qua không nhịn được giễu cợt: “Đầu óc của đám người này bị gì rồi à, quần lụa trắng Chanel mà đòi nửa cân gạo? Mặc trên người cũng có ấm hơn đâu, mà cũng chẳng no được!”

Còn có mấy tên lưu manh không biết xấu hổ đến trêu đùa: “Người đẹp, những thứ này còn không đáng được nửa ổ bánh mì, nhưng gương mặt và dáng người của cô rất đẹp, hay về nhà với tôi đi?”

Cô gái nhà giàu giận đến mức che mặt chạy về nhà, khóc lóc cả đêm.

Sau chuyện này, có người không quan tâm đến mặt mũi và lòng tự trọng nữa tìm đến Tần Xuyên: “Anh Tần, anh xem những thứ này đều là đồ tốt, cái quần này tôi mua đến một triệu hai tám chục, là hàng limited, tôi chỉ mặc có một lần, còn cách túi xách LV này, tôi mua về rồi cất, còn chưa cắt mác nữa, anh xem có thể bán được giúp tôi không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận