Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 259 -

Chương 259 -

Nếu không phải Hoắc Dực Thâm phản ứng khá nhanh, có khi anh đã bị chó cào trúng.

Cola lao đến, dùng cơ thể to lớn đẩy anh ra, nhào đến ôm lấy Khương Ninh, còn không quên hung tợn nhe răng: “Gâu!”

Tránh ra, không được đụng đến con sen!

Nó phản ứng quá khích, khiến Khương Ninh bị dọa sợ.

Nếu không phải vì tình nghĩa với huấn luyện viên, thì dù làm gì nó cũng sẽ nể mặt anh. Quả thật, cô nghi ngờ nó sẽ cắn thật chặt tay của Hoắc Dực Thâm không thả.

Đừng thấy biểu cảm của con chó hung hăng, chỉ cần người khác không chọc nó, nó sẽ không chủ động khiêu khích. Đây chính người đầu tiên khiến nó lộ vẻ hung hãn như vậy.

Lúc bắt đầu đối luyện với Hoắc Dực Thâm, nó còn tưởng rằng anh đang ức hiếp cô, nên cũng từng lao đến ngăn cản, nhưng cũng không đến mức nhe răng như này.

“Cola!” Khương Ninh trầm mặt.

Không những ghen tị, mà còn ngang ngược.

Chú chó dựng tai, trong miệng vang lên tiếng ư ử đầy tủi thân, còn dùng móng vuốt đẩy Hoắc Dực Thâm không cho anh đến gần, thể hiện tâm trạng mâu thuẫn rất rõ ràng.

Nhe răng, còn dám trách móc.

Hoắc Dực Thâm muốn đưa tay trấn an nó, lại bị từ chối một cách tàn nhẫn.

Tâm trạng của con chó không hề ổn, Khương Ninh vội vàng mang nó về nhà.

“Cola, mày bị sao vậy?”

Khương Ninh hơi lo lắng, biến dị sẽ khiến tính tình nó trở nên nóng nảy hung hăng, nhưng không ngờ nó lại ngoắc ngoắc đuôi và tai, đâu còn bộ dạng hùng hổ như vừa rồi.

“Vừa nãy không phải mày muốn cắn huấn luyện viên hả?” Cô nắm lỗ tai nó.

Ặc, không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến anh thì nó đã nhe răng.

Con chó để lộ vẻ không đội trời chung, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng Khương Ninh không nhớ nổi.

Cola là thành viên của tầng 18, nếu bị nó bắt gặp thì muốn lừa cũng lừa không được, cô thoải mái thừa nhận: “Cola, chị và huấn luyện viên của em đang… Hẹn hò.”

Nữa, lại nữa rồi, nó lại nhe răng.

Khương Ninh xoa đầu trấn an nó: “Yên tâm, cho dù bọn chị có yêu nhau hay không, trong lòng chị em vẫn quan trọng nhất.”

Cola tức giận, nghiêng đầu không để ý đến cô.

Toàn là lừa bịp, cũng từng có người thề như vậy, sau đó… Đưa nó đến quán thịt chó!

Nếu nó đã quan trọng như vậy, tại sao lại thích người khác?

Nó hận con sen, nhưng chó vẫn muốn cố gắng giữ cô.

Khương Ninh đi đến đâu, nó cũng sẽ đi theo không rời, trong mắt lộ vẻ giận dỗi và bất an.

Đám thỏ chạy ra, lại bị nó nhe răng quát về.

Thật là… Ông anh nóng nảy quá!

Chạng vạng tối, điện thoại vô tuyến mới vừa vang lên, lúc Khương Ninh vừa định đi lấy, không ngờ bị Cola dùng sức gặm.

Khó khăn lắm cô mới lấy trở về được, vỏ ngoài bị cắn nát, may mà không ảnh hưởng đến chuyện nghe gọi.

“A Ninh, đến ăn cơm.”

“Không được, hôm nay em phải tự giải quyết.”

Đầu dây bên kia hơi khựng lại: “Bởi vì Cola?”

Khương Ninh cảm thấy khó khăn: “Không biết tại sao, trông nó rất buồn.”

Vì công việc, Hoắc Dực Thâm và căn cứ chó cảnh sát thường xuyên qua lại với nhau, huấn luyện viên bên kia chẳng những chuyên nghiệp, trong lòng chó cảnh sát cũng có thầy huấn luyện, anh hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì: “Hay là, để anh nói chuyện với Cola một chút?”

Khương Ninh đâu dám: “Em sợ hai người sẽ đánh nhau.”

“Cola bị chủ nhân trước của mình vứt bỏ, hơn nữa còn bị bán cho quán thịt chó, chuyện này chắc đã ảnh hưởng đến nó rất lớn. Trong hoàn cảnh bình thường, cho dù điều kiện nuôi dưỡng không cho phép, cùng lắm cũng chỉ mang cho người ta, đâu thể nào bán đến quán thịt chó, trừ phi đã xảy ra chuyện gì đó rất tồi tệ. Em cứ trấn an nó trước, nếu không được thì để anh nói với nó nhé?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận