Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 353 -

Chương 353 -

Dựa vào hướng bắn, Hoắc Dực Thâm vạch bụi cây ra, phát hiện có hai thi thể trên mặt đất.

Khương Ninh chiếu đèn pin đến, chỉ thấy ở giữa trán có vệt đỏ.

Từ tư thế ngã xuống, có thể thấy là một người bị nhắm trúng, người còn lại giật mình đứng dậy định chạy trốn.

Tên đó nhanh, nhưng không nhanh bằng súng của Hoắc Dực Thâm.

Trong đêm tối còn có thể bắn súng trúng đầu, khả năng này đáng sợ đến mức nào, hơn nữa cũng chỉ bắn một phát, hại cô cứ lo lắng mãi.

Trong đêm tối đen, bọn họ giết người vứt xác.

Hoắc Dực Thâm ném hai thi thể xuống biển, sau đó xóa dấu vết hiện trường đi, cõng Khương Ninh leo lên tiếp.

Đến đường lớn ven biển, không ngờ Khương Ninh cũng không chịu xuống.

Cô nghiêng đầu, hôn lên mặt anh một cái: “Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.”

Nếu không có anh, chuyện du thuyền thật sự không thực hiện được.

Hoắc Dực Thâm run lên: “Giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao?”

Khương Ninh cười không nói gì nữa, lấy xe ra khỏi không gian.

Cơ thể mệt không tả nổi, cô vừa ngồi lên vị trí phó lái vừa ăn thanh năng lượng bổ sung thể lực.

Hoắc Dực Thâm nghiêng người, cài dây an toàn giúp cô.

Xe chạy trên đường, hai người vẫn phân chia nhiệm vụ, một người lái xe, một người quan sát.

Sau khi đến trạm bảo vệ khu biệt thự, Khương Ninh mới buông lỏng cảnh giác: “Mệt quá, em ngủ một lát.”

Xe vừa dừng trên đỉnh núi, cô đã ngủ say mất.

Hoắc Dực Thâm tắt máy, bế cô ra khỏi xe.

Chó ngoắc đuôi chào đón, trong miệng còn phát ra tiếng sủa, ánh mắt lo lắng nhìn con sen.

Hoắc Dực Thâm ra chỉ thị với nó: “Em ấy không sao, chỉ ngủ thôi.”

Trong lúc mơ màng, Khương Ninh bị ánh sáng chiếu qua rèm cửa làm tỉnh giấc.

Cô xoay người theo thói quen, lại đụng vào lồng ngực vừa dày vừa ấm áp.

Cô giật mình ngồi dậy, suýt chút nữa cầm dao đâm đến, nhưng lại phát hiện là Hoắc Dực Thâm.

Chậc, anh đúng là được voi đòi tiên.

Hoắc Dực Thâm ngủ không sâu, Khương Ninh vừa động đậy thì anh đã tỉnh: “Sao vậy?”

Sao vậy á? Khương Ninh cất dao vào trong không gian: “Sao anh lại ngủ ở đây?”

“Hôm qua trễ quá, lo buổi tối em sẽ xảy ra chuyện gì.”

Xảy ra chuyện gì? Anh ngủ trên giường cô không xảy ra chuyện gì mới là lạ.

May mà không làm gì bậy bạ, nếu không cô sẽ cầm thùng hàng hỏi thăm sức khỏe nhà anh.

Thời nóng cực hạn trời sáng rất sớm, hơn nữa ánh sáng còn vô cùng chói mắt, mới hơn sáu giờ mà nắng nóng như là giữa trưa vậy.

Trong phòng mở máy điều hòa nên không thấy gì, đến khi mở cửa ban công, suýt chút nữa bị khí trời làm choáng váng.

Cầm nhiệt kế lên xem, năm mươi chín độ!

Không chỉ nóng mà còn oi bức, là kiểu khiến người ta rất khó thở.

Đóng cửa lại, tiếp tục dựa vào máy điều hòa để kéo dài tính mạng.

Một ngày mới, sữa bò, bánh bao, trứng gà luộc.

Hai đứa nhỏ ăn rất vui vẻ, Khương Ninh uống sữa: “Thuốc còn dư lại vẫn phải đưa cho căn cứ Hải Sinh sao?”

Trước khi giao dịch đã nói rất rõ ràng, nếu bên kia theo dõi hoặc có hành động gì, hợp tác chấm dứt.

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Cho bọn họ.”

Thứ nhất, không muốn khiến Tần Xuyên là bên trung gian bị làm khó, thứ hai, mặc dù căn cứ Hải Sinh vi phạm hiệp ước trước, nhưng uy tín của bọn họ vẫn tạm được, không có thuyền, người chết mà cũng không có thuốc, có khi sẽ quay sang cắn bậy.

Không cần vì mười bốn viên Insulin mà rước lấy phiền toái như vậy.

Khương Ninh không muốn đưa, nhưng Hoắc Dực Thâm nói rất có lý.

Hẹn mười giờ giao dịch, vì để tránh tai họa, hai người định ra cửa sớm.

Đúng là đã có được thuyền, nhưng không thể lơ là cảnh giác, cũng không thể cởi áo chống đạn.

Lái xe ra cửa, lúc đến trạm gác, Lão La còn tiến đến chào hỏi: “Anh Hoắc, nhà hai người đã ở đủ một tháng, phải giao tiền thuê tháng sau.”

Có một tin xấu, tiền thuê nhà tăng thành năm mươi cân.

Năm mươi cân? Thế này có khác gì cướp đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận