Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 466 -

Chương 466 -

Qua khảo sát thăm dò, vịnh Vọng của thành phố Phượng ít chịu ảnh hưởng động đất nhất nên sẽ trở thành khu thành phố mới của thành phố Phượng.

Vịnh Vọng gần thành phố Quảng Đông, cách khu thành phố cũ hơn bốn mươi cây số, thuộc khu thành phố xa xôi hẻo lánh đang được khai phá.

Khương Ninh tò mò: “Vịnh Vọng là khu thành phố mới sao?”

Kiếp trước cô từng nghe đến kế hoạch xây dựng lại, chỉ là công trình còn chưa bắt đầu thì cô đã bị giết hại rồi.

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Là khu thành phố mới, nhưng quy mô không bằng một phần năm khu thành phố cũ, có điều nó nằm gần khu thành phố mới của thành phố Quảng Đông, coi như là cùng loại hình thành phố nên có thể hỗ trợ nhau.”

Một phần năm? Thật ra cũng được.

Thiên tai và thảm họa kéo dài ba năm, người sống sót chân chính cũng chẳng đến ba phần, còn có không ít người đến căn cứ.

Nhưng dù như vậy, cũng không phải ai cũng có tư cách đặt chân đến thành phố mới.

Hiện tại chỉ là thông báo xây dựng lại, chính phủ kêu gọi người sống sót góp vật tư xây dựng để đổi điểm, điểm có thể đổi thành lương thực, tích được số lượng nhất định có thể đổi sang khoản mua nhà.

Nhưng mà, vật tư xây dựng cần thiết và điểm tương ứng vẫn chưa được công bố.

Cùng lúc đó, Viện Khoa học Nông nghiệp lần nữa tuyển dụng số lượng lớn, ưu tiên tuyển đối tượng là dân tị nạn không nhà để về.

Nhưng đừng khinh thường sở nghiên cứu nông nghiệp, lúc trước họ chạy đua với thời gian để trồng cây trong nhà lẫn ngoài trời nên dự trữ được không ít lương thực, nhất là rau củ khô.

Bánh bao dân tị nạn ăn hằng ngày chính là công lao của họ.

Ưu tiên tuyển dụng họ, không những giải quyết được vấn đề nghề nghiệp mà đồng thời cũng giải quyết được vấn nạn an ninh.

Không tìm việc cho họ làm, sớm muộn gì cũng gây họa cho xã hội.

Đối với những người sống sót khác, Viện Khoa học Nông nghiệp đề xuất kêu gọi, tình hình toàn cầu hỗn loạn kéo dài, chu kỳ khôi phục khá lâu, con người phải chuẩn bị chu đáo để kháng chiến trường kỳ.

Bão lũ lụt, nóng cực hạn và cực hàn, động đất, sau này nói không chừng là mưa acid và kiềm hóa, nếu sống dưới điều kiện có hạn thì phải dự trữ lương thực nhiều nhất có thể để chống lại thiên tai không thể đoán trước.

Nói trắng ra chính là làm ruộng, dự trữ thức ăn.

Sở nghiên cứu nông nghiệp hứa sẽ phát hạt giống cho người sống sót nhanh nhất có thể.

Khương Ninh đoán là không đủ hạt giống.

Sau động đất, sẽ có vài tháng bình yên, tức là khí hậu thời tiết bình thường.

Cô hỏi Hoắc Dực Thâm: “Sau này thế nào?”

“Ngày vô tận hai năm, đêm vô tận ba năm, sau đó là khói bụi, mưa acid,... ”

Khương Ninh không kìm được thở phào: “Ngày vô tận còn đỡ, ánh sáng có thể thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của thực vật, giúp người sống sót nghỉ xả hơi được hai năm.”

Ai ngờ, sắc mặt của Hoắc Dực Thâm kỳ lạ.

“Sao đấy?” Lẽ nào ngày vô tận còn phải gặp thêm chút rắc rối ư?

“Bốn mùa trong thời kỳ ngày vô tận quá rõ ràng, lúc nóng có thể lên đến bốn mươi độ, lúc lạnh thì trong một đêm giảm mười mấy độ.”

Khương Ninh thấy vẫn còn ổn, suy cho cùng nóng cực hạn và cực hàn cũng qua rồi, tính thích ứng của cơ thể con người cũng được nâng cao theo.

“Là trong một ngày, chia rõ bốn mùa.”

Khương Ninh chưa được mở mang tầm nhìn: “...”

Được rồi, là cô trải nghiệm ít quá nên mới ngây thơ như vậy.

Nên cô phải quý trọng tháng ngày tươi đẹp mấy tháng tiếp theo thôi.

Hoắc Dực Thâm: “Khói bụi có chứa vi khuẩn gây bệnh và acid ăn mòn nhẹ, rất nhiều người bệnh vì nó, ho đến mức nôn ra luôn cả gan phổi.”

Nghĩ đến trong miệng nôn ra xác bã gan phổi, Khương Ninh nổi da gà: “Có thuốc chữa không?”

“Rất lâu sau này mới nghiên cứu ra, hơn nữa là thuốc Đông y với hiệu quả khá chậm.”

“Anh biết là dùng thuốc gì không?”

Hoắc Dực Thâm không phải nhân viên nghiên cứu khoa học nên không biết phương thuốc cụ thể, nhưng họ đã từng lập đội đến núi sâu rừng già để tìm thuốc nên anh biết được hai vị.

“Anh còn nhớ không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận