Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 915 -

Chương 915 -

Cụ thể là thất lạc cái gì, Hứa Khai Thái cũng không rõ lắm: “Nghe nói bị thất lạc gần 30 thùng, tất cả đều là linh kiện của tàu nạo vét tự động.”

Nói đến tàu nạo vét tự động, không khỏi làm người ta nghĩ đến con tàu Sky Whale nổi tiếng khắp các đảo ở biển Nam.

“Hình như cũng không phải là hầu hết các mọi linh kiện, nhưng máy móc thiết bị thì là vậy đấy. Dù có rơi đinh ốc thì máy móc cũng không thể nào vận hành bình thường được.”

Cho nên kế hoạch xây dựng đảo bị gác lại, chỉ là bên trên vẫn đang nghĩ cách, tạm thời không công khai, người sống sót tầng dưới chót cũng không biết.

Cơm nước xong, Hứa Khai Thái bày tỏ lòng biết ơn xong thì tạm biệt ra về.

Ông ấy cũng sống ở khu B2, cũng khá gần chỗ ở của nhóm Khương Ninh: “Chờ bữa sau tôi được nghỉ phép thì mời cô cậu đến ăn cơm.”

Xã giao chính là như thế, có qua có lại mới lâu dài.

Đóng cửa lại, Đậu Đậu dọn dẹp bàn cơm, Khương Ninh ngồi ở trên sô pha suy tư, thứ bọn họ vớt được dưới đáy biển có lẽ là linh kiện của tàu nạo vét tự động.

Tổng cộng có 26 thùng, số lượng cũng khá tương đương.

Nhưng cô cũng không thể nào chạy đến căn cứ hỏi người ta xem, có phải linh kiện mà các anh thất lạc bị tôi nhặt được rồi cất trong không gian hay không.

Cô không thể mở thùng container được, cho dù có phá ra thì cô cũng chẳng biết làm gì với đống đồ bên trong.

“Chúng ta có nên trả lại cho họ không?”

Hoắc Dực ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trả lại thì là chuyện chắc chắn rồi, nhưng trả lại như thế nào mới là vấn đề.”

Trong phạm vi hơn trăm hải lý đều thuộc về Ngôi Nhà Mới, hơn nữa còn có tàu tuần tra, đây là căn cứ mang tính quốc gia, có cả máy bay chiến đấu, tàu chiến, vv... không phải căn cứ tư nhân nhốn nháo vô tổ chức.

Trong phạm vi căn cứ thì rất có khả năng họ sẽ bị người ta tra ra. Nếu là bên ngoài căn cứ thì lỡ như bị người sống sót của quốc gia nhặt được, bọn họ sẽ dùng để uy hiếp hoặc làm giao dịch thì sao?

Trả lại là nghĩa vụ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ chính mình.

Hoắc Dực Thâm thận trọng nói: “Không cần gấp, chúng ta cứ ổn định trong căn cứ rồi sẽ tìm được cách vẹn toàn cho đôi bên nhất."

Khương Ninh cũng nghĩ như vậy, cô cũng phải bảo đảm mình được an toàn.

Có cơ hội thì trả, không có cơ hội thì thôi.

Ngày tháng trôi qua, Khương Ninh vẫn ở nhà làm biếng.

Đậu Đậu mới vào nhận việc, lúc mới bắt đầu cô bé gặp không ít khó khăn, có một số người nghĩ cô bé nhỏ tuổi nên dễ bắt nạt, vì thế bắt đầu nghĩ cách, ngấm ngầm chơi xấu hoặc cố tình lấy lòng định lợi dụng.

Có thể cô bé không có kinh nghiệm trong các mối quan hệ cá nhân, nhưng nhờ có anh trai và chị dâu dạy bảo thì Đậu Đậu nắm vững tôn chỉ: Chẳng việc gì phải chịu thiệt thòi.

Chẳng việc gì phải chịu thiệt thòi, tức là chỉ vật chất.

Bị người ta nói vài câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào, phần lớn thời gian nếu có thể nhịn được thì cô bé sẽ nhịn, không thể nhịn được nữa thì cũng sẽ bật lại.

Trên môi lúc nào cũng mỉm cười, lời nói không hề bẩn thỉu mà gai góc nhưng cô bé khiến người ta nhất thời không nói nên lời.

Sau nhiều lần đối đầu, người đồng nghiệp không giành được lợi thế nào cũng đã biết điều hơn.

Nhất là sau khi biết cô bé ở khu B2, thái độ của bọn họ thay đổi 180°, thậm chí có người còn cố tình nịnh bợ, nịnh hót cô bé.

Đậu Đậu vẫn luôn giữ khoảng cách với mọi người.

Chớp mắt đã qua một tháng, cô bé cầm một cân rau xanh trở về: “Chị dâu, em được nhận làm chính thức rồi.”

Hôm nay là ngày phát thưởng, mỗi người trong tổ nuôi giòi được phát hai lạng giòi để bổ sung protein. Ai nấy đều vô cùng phấn khởi, chỉ có mỗi mình Đậu Đậu là mặt mày ủ dột, đúng lúc có người ở tổ trồng rau định chiếm hời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận