Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 712 -

Chương 712 -

Khương Ninh mang giày và áo choàng quân đội vào, cũng không quên mang theo nón bảo hiểm có dán miếng chống nhìn trộm, để tránh có người nhận ra, cô còn mang theo hai cây súng đã lên nòng

Khương Ninh ra khỏi không gian, dưới chân là cát vàng mềm mại, gió mạnh thổi tạt vào mặt, khiến cô lảo đảo muốn ngã thì vội vàng cúi người để ổn định cơ thể.

Gió cát vẫn chưa ngừng, nhưng miễn cưỡng có thể đứng vững, cô đánh giá xung quanh, dù có nón bảo hiểm vẫn không thể nhìn rõ, tầm nhìn cũng không đến hai mét.

Đây rốt cuộc là loại bão cát gì thế?

Trở lại không gian, Khương Ninh trở nên vô cùng bất an, cô có không gian mà còn khó chịu như vậy, nếu Hoắc Dực Thâm bị thương, có thể chống đỡ nổi hay không?

Hai anh em luôn mang theo túi cấp cứu bên mình, nhưng có khi bị bão cát thổi đi ai mà biết được chứ, bên trong có thuốc, bánh bích quy nén và nước, nhưng cũng không nhiều.

Khương Ninh ngồi trên ghế sô pha, nhìn ánh đèn trên đồng hồ mà xuất thần.

Cô đặt đồng hồ báo thức, cách năm tiếng sẽ ra ngoài một chuyến.

Ngày thứ nhất…

Ngày thứ hai…

Đến ngày thứ bảy, gió các cũng tương đối lắng xuống, tầm nhìn cũng có thể đạt chừng năm mét, gió cũng không quá mạnh, nhưng cát vẫn bay cuồn cuộn như cũ.

Vết thương trên trán cũng đã ổn, cổ tay chỉ bị bong gân, vẫn còn rất đau, nhưng đã không còn sưng nữa.

Đường xe chạy bị gió cát chôn vùi, xe hơi thì có chiếc bị thổi đi, có chiếc thì bị chôn lấp, chân đạp ở trong cất mềm.

Khương Ninh nhìn xung quanh vài lần, không phát hiện bóng dáng hai người một chó ở đâu.

Trước thành phố Huệ có rất nhiều núi, Khương Ninh đến gần dãy núi tránh gió cát ở gần đây.

Ở chỗ dãy núi tránh gió, gió cát không nghiêm trọng như bên ngoài.

Khương Ninh chắc chắn xung quanh không người, mới lấy Hummer ra, ngồi chờ ở trong xe.

Sợ lỡ mất cơ hội, cô cũng không trở lại không gian nữa, kiên trì ngồi ở trong xe.

Đêm đến, cô mơ mơ màng màng ngủ mất.

Một đêm cứ mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại, giống như bên tai có ai đó đang gọi cô, nhưng khi mở mắt thì xung quanh vẫn trống rỗng.

Nếu không gặp Cola, không yêu Hoắc Dực Thâm, một mình cô chắc cũng sống tiếp được, nhưng bây giờ thì rất khó.

Hình như lại bệnh nữa rồi, Khương Ninh vô cùng khó chịu, cô co ro cơ thể theo bản năng.

“Đại ca, hình như ở đó có một chiếc xe.”

“Vút.” Người đứng đầu tập trung nhìn, rút cây gậy đánh bóng ở bên hông ra.

Bão cát lớn như vậy, ngay cả đường cũng bị lấp mất, xe hoặc là bị chôn vùi, hoặc là bị cuốn bay, chiếc xe này sao có thể ở dưới chân núi, hơn nữa còn ngừng lại ở trên mặt cát được?

Nhìn tình trạng bánh xe bị cát chôn vùi, xem ra thời gian chiếc xe này đậu ở đây không đến một ngày.

Có thể làm được như vậy, chắc chắn là một người rất tài giỏi

Hummer, đây là một chiếc xe địa hình thời tận thế, phải lấy được nó.

Trong đội ngũ có một người đàn ông chừng hai mươi tuổi gầy nhom nhỏ giọng nói: “Đại ca, hình như có gì đó không đúng.”

Tên đại ca này cũng rất nghi ngờ, vì vậy thuận miệng nói: “Tại sao không đúng?”

“Xe này đến đây bằng cách nào?”

“Cậu nói xem?”

Người đàn ông nói ra một chuyện rất đáng sợ: “Có phải có không gian không?”

Đúng là rất đáng ngờ, nhưng vẻ mặt của đại ca lại vô cùng ngơ ngác: “Không gian gì?”

Thiên tai đến, dáng vẻ của người đàn ông này cũng chỉ khoảng hơn mười tuổi, nhung vô cùng say mê tiểu thuyết, loại nào cũng đọc, nhất là mấy quyển mang màu sắc hoặc là nam tần hậu cung gì đó, gã cũng giải thích cho đại ca không gian là gì.

“Đầu óc của mày có vấn đề đúng không” Đại ca xem thường, tận thế gần chín năm rồi, sao trong đầu tên này còn có chứng hoang tưởng vậy chứ.

Có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cứ bắt người ở trong xe hỏi một chút là biết.

Gã ra dấu với bảy tám tên đàn em, định đánh phủ đầu ép người kia ra, nếu là phụ nữ, mọi người cùng nhau vui vẻ, nếu là đàn ông, thì cứ theo lệ thường là được!

Vừa có xe, vừa có thể tận hưởng trong mấy bữa.

Thịt béo đã ở trước mắt, mọi người lăm le đi đến, ai cũng cầm vũ khí trong tay…

Bạn cần đăng nhập để bình luận