Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 432 -

Chương 432 -

Hoắc Dực Thâm có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bọn họ: “Anh đã chọn ra một số người có động tác chuẩn và năng lực cao, anh bảo họ dạy cho các thành viên khác của chung cư. Như thế có thể nhanh chóng mở rộng, anh cũng có thể nhẹ nhàng hơn.”

Tối ngủ muộn và sáng dậy sớm, anh thật sự mệt mỏi, ôm Khương Ninh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy cũng đã vào chạng vạng, hai người cùng nhau ra giếng múc nước.

Cơn mưa nước nóng chỉ kéo dài vài giờ, sau hai ngày trời quang đãng, đất đai lại khô cạn và nứt nẻ, nhưng nguồn nước ngầm lại dồi dào phong phú.

Giếng nhiều nước thì lượng nước trong tự nhiên càng nhiều, 401 có thể nhận được đến hai xô nước.

Mỗi ngày Khương Ninh đều đi xuống, trữ nước trong không gian để tưới nước.

Sân thượng rộng trồng toàn khoai lang đỏ chịu hạn, Đậu Đậu trồng đậu phộng, các loại rau xanh linh tinh. Nhóc con thật sự rất để tâm, hàng ngày để tưới nước che nắng. Cuối cùng cũng đợi được đến khi nảy mầm, ai ngờ không đến nửa ngày, chồi non đã bị nắng nóng thiêu rụi.

Khiến cho nhóc con đau lòng cả buổi.

Khương Ninh đành phải dỗ dành cô bé, đợi đến khi nắng nóng qua đi lại đưa cho cô bé hạt giống.

Sau khi múc nước xong, Hoắc Dực Thâm sợ cô mệt, xách xô nước bằng một tay một cách nhẹ nhàng.

Khương Ninh thậm chí đến cơ hội thể hiện cũng không có.

Ông chú múc nước cười đến mức khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Tiểu Khương, mắt chọn đàn ông của cháu thật tốt, huấn luyện viên Hoắc thật sự rất giỏi.”

Khương Ninh cười cười, đi theo sau Hoắc Dực Thâm.

“Tiểu Khương.” Hà Thiên Minh ở phía xa kêu lớn: “Chờ một chút.”

Ông ấy vội vàng chạy tới, thở hổn hển thổn thức nói: “Đã xảy ra chuyện.”

Dương Vĩ Dân đột nhiên bị đau bụng dữ dội và co giật, cả chung cư chỉ có Khương Ninh biết trị bệnh, sự việc xảy ra đột ngột chỉ có thể trông cậy vào cô.

Trong thời tận thế có rất nhiều gạo, mì và ngũ cốc đã hết hạn, sẽ sinh ra Aflatoxin, ăn vào đau bụng là điều rất bình thường, thậm chí nghiêm trọng có thể mất mạng.

Dương Vĩ Dân là một người tốt, hơn nữa Hà Thiên Minh mở miệng, Khương Ninh định đi xem một chút, dù sao học y cũng cần phải thực hành.

Đội phó sống ở tầng một, cùng với Hà Thiên Minh là hàng xóm lầu trên lầu dưới, ngày thường có quan hệ rất tốt.

Vợ ông ấy qua đời trong cơn giá rét cực độ, chỉ để lại con trai sống nương tựa lẫn nhau.

Khi Khương Ninh đến, sắc mặt Dương Vĩ Dân đã trở nên trắng bệch, cắn răng ôm chặt bụng chịu đựng nói: “Không, không sao đâu, chịu đựng một lát sẽ qua thôi.”

Trên bàn còn có cháo khoai lang đỏ, khoai lang không nhiều lắm, gạo thì càng ít, trong suốt đến mức có thể dùng làm gương soi.

Một đĩa khoai lang khô xắt nhỏ có màu nâu sẫm, không hề có chút dầu mỡ nào, ai mà không biết còn tưởng rằng đó là cơm heo.

Tuy là như vậy, đồ ăn như vậy ở tận thế đã được coi là đầy đủ, phải biết rằng có rất nhiều người bên ngoài thậm chí đến cả vỏ khoai lang cũng không có mà nhai, huống chi trên bàn còn có nửa đĩa mực chiên.

Hiện tại thời tiết cực kỳ nóng, khoai lang phơi khô không thể nào bị ẩm mốc. Khoai lang mới thu hoạch mấy ngày nay, càng không có khả năng bị hư.

Tổ dân phố phát gạo cũ, có thể đã bị biến chất, nhưng khi nấu cháo chỉ bỏ có nửa nắm không có khả năng gây ra phản ứng ngộ độc thực phẩm mạnh.

Khương Ninh hỏi con trai của Dương Vĩ Dân: “Ngày thường cha cậu có bị bệnh khác không?”

Dương Kiệt chỉ mới 17 – 18 tuổi, lúc này bộ dáng cực kỳ hoảng loạn: “Không có, bình thường sức khỏe của ông ấy rất tốt.”

Hai năm thiên tai, điều may mắn duy nhất chính là không có bị bệnh nặng, bệnh đau nhẹ đều vượt qua được.

Khương Ninh hỏi vị trí đau của ông ấy, loại trừ viêm ruột thừa cấp tính, tắc ruột: “Rửa ruột gây nôn trước.”

“Không, tôi không sao.” Bụng đau như dao cắt, mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi trên trán xuống, nhưng Dương Vĩ Dân lại cắn răng không đồng ý: “Vừa nãy tôi vừa mới ăn thịt, không thể nôn ra.”

Hơn nửa năm không ăn thịt, nôn ra thì rất lãng phí.

Dương Vĩ Dân kiên trì nói: “Thức ăn không có vấn đề gì, tôi và con trai tôi đều ăn cả.”

Khương Ninh hỏi Dương Kiệt: “Hai người đều ăn giống nhau à?”

“Thức ăn thì giống nhau, nhưng hôm nay là sinh nhật ba em, em cố ý chiên nửa đĩa mực cho ông ấy ăn, chẳng lẽ là chưa rửa sạch sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận