Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 598 -

Chương 598 -

Bà Trần kiên trì, đi đi lại lại đến mấy lần, nhưng Khương Ninh coi bà ta như không khí, đến cửa cũng không buồn mở, chứ đừng nói tới việc hòa giải hiềm khích trước kia.

Cuối cùng thì bà ta cũng hiểu, Khương Ninh lòng dạ sắt đá.

Mất hồn mất vía về đến nhà, bà Trần ra một quyết định, đó là rời đi!

Trần Nghiên Phỉ sửng sốt: "Mẹ, mẹ không sao chứ, chúng ta rời khỏi đây rồi còn có thể đi chỗ nào chứ? Bên ngoài còn nguy hiểm hơn nữa."

Ngoài kia nguy hiểm nhưng mà vẫn có thể đánh cược một lần.

Ở lại đây, mỗi ngày bà ta phải đi ra ngoài tuần tra 12 tiếng, lương thực và thuốc men càng ngày càng ít, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ có ngày ngồi im chờ chết.

"Ba con đã giấu một lô vật tư ở bên ngoài, chúng ta phải tìm cách đến căn cứ quân sự, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.

Trần Nghiên Phỉ sững sờ: "Mẹ, con biết cái chết của ba khiến mẹ rất buồn, nhưng căn cứ quân sự không phải nơi bảo vào là có thể vào, ban đầu ba dùng bao nhiêu mối quan hệ cũng không có cách gì, nên mẹ đừng có nói đùa nữa.”

Ngay cả nhà họ Dung còn không vào được, hai người bọn họ lấy đâu ra cơ hội.

"Chỉ cần con nghe lời mẹ thì sẽ có cơ hội đi vào.”

Bà Trần quyết định, nắm tay con gái và nói chắc nịch: "Nhưng con phải nhớ vài điều, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc."

Có thể đến căn cứ quân sự sao? Trần Nghiên Phỉ không khỏi rục rịch: "Mẹ, mẹ nói đi."

"Không phải con mới 22 tuổi, mà là đã tròn 23 tuổi, ngoài ra con còn có một khối ngọc bội…"

Trần Nghiên Phỉ sững sờ, một lúc sau mới rút tay về: "Mẹ, Khương Ninh là con gái mẹ đúng không?"

"Nghiên Phỉ, dù mẹ có làm gì thì cũng là vì tốt cho con.”

"Cô ta là con gái mẹ!" Trần Nghiên Phỉ lập tức kích động: "Là đứa con gái hoang mà mẹ sinh ra với người khác!"

Cũng không phải nói dối, gần đây bà ta đến tìm Khương Ninh, cô ta đã lén lút theo dõi ở đằng sau.

Chẳng trách hai người trông giống nhau như vậy, chẳng trách mỗi lần nhắc đến Khương Ninh, mẹ cô ta đều bảo cô ta đừng khiêu khích cô, tránh xa Khương Ninh ra một chút!

Bà Trần nhìn chằm chằm vào đứa con gái bướng bỉnh, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn: "Vậy con có muốn đến căn cứ quân sự hay không?"

Oán hận là oán hận, ai mà không muốn sống sót chứ. Tâm tư cậu ba nhà họ Dung đều đặt trên người Khương Ninh, gã ta thật sự không thích mình chút nào.

Trần Nghiên Phỉ nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ cần có thể tiến vào căn cứ quân sự, cô ta không ngại biến mình thành Khương Ninh.

Tuy nhiên, trong nhà vẫn còn hai đứa em trai, phải mang cả đi à?

Bà Trần lạnh lùng: "Chúng không phải con ruột của mẹ, mang theo chúng sẽ chỉ liên lụy đến hai chúng ta, đến lúc đó chưa chắc có thể ở lại căn cứ quân sự.”

Lão họ Trần chết rồi, sao bà ta còn phải nuôi con riêng cho ông ta chứ, bao nhiêu năm chịu nhục như thế đã đủ rồi.

"Mẹ, chúng ta phải lén lút đi, không thể để cho bọn họ biết.”

Bà Trần hít sâu một hơi, ôm lấy con gái: "Nghiên Phỉ, mẹ chỉ có con là con gái, khi đến căn cứ quân sự, có thể ở lại rồi trải qua một cuộc sống yên ổn hay không đều dựa vào con cả."

Trần Nghiên Phỉ âm thầm cắn răng: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ để mẹ sống một cuộc sống thật tốt."

Chuyện xảy ra ở nhà họ Trần, Khương Ninh không hề biết chút nào.

Ngoài việc làm ổ trong nhà thì cô chỉ có mỗi việc tìm hiểu thế giới bên ngoài thông qua máy thu thanh hoặc điện thoại vô tuyến.

Ban đêm luôn ồn ào, trong bóng tối thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng còi báo động và tiếng súng, âm thanh lúc xa lúc gần, có lúc còn có thể thấy ánh lửa sáng bừng lên.

Trong màn đêm chưa hề ngừng lại, tội lỗi như bất diệt.

Đúng là trang bị của quân đội và cảnh sát đã được cải thiện, nhưng chỉ số IQ của những tên côn đồ cũng đã được cải thiện.

Cuộc bạo động quy mô lớn đã biến mất, nhưng họ nhanh chóng phản ứng lại khi bị chèn ép bằng vũ khí, tiến hành dùng chiến thuật du kích xảo trá.

Đột kích làm một cú, rồi nhanh chóng rút lui trước khi quân tuần tra đuổi tới.

Cái này giống như một trò chơi săn bắt, hơn nữa chúng còn có ở khắp mọi nơi, cho dù là có săn có giỏi đến đâu chăng nữa thì cũng sẽ mệt mỏi.

Khương Ninh không ngờ rằng căn nhà mà Lục Vũ và những người khác vừa mua cũng thất thủ…

Bạn cần đăng nhập để bình luận