Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 330 -

Chương 330 -

Tiếng phanh vang lớn, người bị đụng bay ra ngoài.

Ngay sau đó, hai bên đường có mười mấy người cầm theo gậy gộc, điên cuồng đuổi theo xe chém tới.

Đáng tiếc, hai chân sao có thể đuổi kịp bốn bánh, bọn họ vừa đuổi theo vừa nguyền rủa, thở hồng hộc suýt chút nữa thì tắt hơi.

Khương Ninh không ngờ, trước thì thu phí qua đường, sau thì có đám người giả vờ bị đụng.

Thật ra thì thành phố Phượng rất gần thành phố Quảng Đông, chỉ đi khoảng bảy tám mươi kilomet là đến được bờ biển, xe chạy chừng một giờ mà thôi, nhưng người sống sót muốn đến được bờ biển, phải trải qua năm sáu cửa ải.

Hai người có xe có lương thực mà còn như vậy, nói gì là người sống sót bình thường.

Có rất nhiều người thật sự không có cơ hội ra bãi biển, đi trên đường thôi cũng đã bị ép khô.

Xảy ra chuyện đột ngột như vậy, hai người có thắt dây an toàn nên còn đỡ, hai đứa nhóc thì bị đụng nổ đom đóm mắt, phát ra tiếng kêu đau trầm thấp.

Hai đứa nhỏ ôm thật chặt lấy nhau, cố nén đau đớn.

Đậu Đậu bị đụng trán vào túi, Khương Ninh vội vàng tìm thuốc bôi cho cô bé.

“Chị, em không sao.” Đậu Đậu rất mạnh mẽ, còn cười với cô.

Khương Ninh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, an ủi: “Đừng sợ, sắp đến rồi.”

Chuyện sau đó khá suôn sẻ, một đường không gặp nguy hiểm nào, không ít người sống sót đi xuống núi, tiếp tục đi ở trên đường.

Nửa giờ sau, tiếng sóng biển truyền đến.

Đậu Đậu vô cùng quen thuộc, vui vẻ nói: “Anh ơi, tiếng sóng biển.”

Cô bé nhớ, ba mẹ từng dẫn cô bé đến bờ biển, cô bé còn đào cát nhặt ốc biển, đáng tiếc...

Ba mẹ cũng không còn nữa.

Trong lúc đang vui vẻ nhảy nhót lại trở nên buồn tủi, Đậu Đậu ôm chặt Cola, nghiêng đầu che giấu nước mắt.

Chiếc chó nhận ra sự buồn tủi của cô bé, dùng mặt nhẹ nhàng cọ lên.

Phía trước, ánh đèn sáng rõ.

Là đài canh gác của quân đội.

Có quá nhiều người đến bờ biển, quân đội đặt một trạm kiểm soát, trước đài canh gác có không ít người xếp hàng.

Khương Ninh xuống xe hỏi thăm, mới biết phải làm thẻ mới được qua.

Không cần lương thực, nhưng cần thẻ căn cước ghi danh, mỗi người một tấm thẻ, trước bảy ngày có thể nhận lương thực cứu tế.

Đợi chừng nửa giờ, cuối cùng cũng đến phiên nhóm Khương Ninh.

Quân nhân cầm súng đi đến: “Phiền hai người mở cửa xe ra.”

Khương Ninh đã chuẩn bị từ lâu, nên đã giấu cái thân chó to béo đi, chỉ để lộ ra đôi mắt chó.

Một cái đầu chó, tỏ ra yếu ớt, vô dụng, đáng thương, tiếng vỗ bộp bộp lên xe mềm mại.

Ánh mắt kia giống như muốn nói, đói quá à, cho ăn miếng đi.

Quân nhân sửng sốt một chút, nhìn cái đầu chó hồi lâu, yên lặng đóng cửa xe lại.

Bọn họ lấy được ba tấm giấy ra vào, lên đường tiếp.

Lúc đó mặt trời hơi lộ ra, ánh sáng màu đỏ từ đường chân trời dần ửng lên.

Cảnh đẹp động lòng người, không chỉ vì nó đẹp, mà vì một ngày mới khủng khiếp sắp bắt đầu.

Xe chạy dọc theo đường bờ biển, mơ hồ có thể nhìn thấy bãi cát ở phía xa.

Khương Ninh cầm ống nhòm, chỉ thấy bãi cát không phải là màu trắng bạc, mà là màu xám đen, khắp nơi đều là lều vải, nhà gỗ đơn sơ, thuyền bè tả tơi, thùng chứa hàng gỉ sét, thậm chí có rất nhiều người sống sót chỉ nằm trên bờ cát.

Nhiều người chen chúc nhau, giống như sủi cảo bẩn thỉu.

Nhìn xa ra, là tầng tầng nhà dân hoặc cửa hàng, trên đường cũng có lều vải hoặc người ngủ ở bên ngoài.

Trước thiên tai, nơi này là chợ hải sản nổi tiếng, có bãi biển và bến tàu, tập trung giao dịch hải sản, thậm chí còn là một cảnh thú vị để du lịch.

Bây giờ người người chen chúc, nhìn cảnh nhà cửa và người hợp lại với nhau như vậy, nói đây là ổ kiến cũng không quá đáng.

Khương Ninh không phải không có chuẩn bị gì mà ra trận, cô đã học tập đầy đủ rồi mới ra ngoài.

Nước biển và trái cây khô của Tần Xuyên là được mua ở đây, tên xấu xí đề nghị cô cách xa bãi biển và đường trong thành phố một chút.

Khắp nơi đều là dân tỵ nạn, ăn trộm, móc túi, cướp bóc, thậm chí còn có mấy vụ phạm tội khác, nghe nói có mấy người tâm lý bất thường cầm dao gặp người là đâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận