Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1009 -

Chương 1009 -

Nhìn thấy cô vui hơn khi nhìn thấy đầu thú, thì Ivan biết anh ta tặng đúng quà rồi.

Khương Ninh không từ chối: “Tôi sẽ thử, nhưng không đảm bảo là có thể trồng được.”

Đáp lại không có gì là bất lịch sự nên cô hỏi Ivan muốn trao đổi cái gì.

Ivan thành thật nói: “Những thứ này đối với chúng tôi không có tác dụng gì. Nếu cô thực sự có thể trồng được, thì tặng cho cho chúng tôi một ít là được.”

Khương Ninh vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, nếu thật sự có thể trồng được, chúng ta sẽ chia đôi."

Trước khi rời đi, Ivan có chút không cam lòng nói: “Khương, cô thật sự không muốn chuyển qua đó sao?”

Khương Ninh mỉm cười, vẫy tay chào anh ta.

Nhìn bọn họ rời đi, Hoắc Dực Thâm cau mày nói: “Đám người Nga này khó đối phó thật đấy. May mà lúc vào phòng giam em đã đổ ete, khiến ý thức của đám người đó mơ hồ, tưởng bản thân xuất hiện ảo giác.”

Khương Ninh cũng cảm thấy khó giải quyết, dù sao đám người Nga đó đã giết chết hơn mười nghìn thành viên căn cứ liên hợp, làm sao có thể là mấy tên ngốc được.

Về sau phải chú ý mới được.

Cả hai chuyển đồ đạc của mình trở lại nhà tuyết.

Vừa vào cửa, Đậu Đậu nghiêm túc nói: “Anh trai, chị dâu, vừa rồi lúc hai người ra ngoài, có người lén lút theo dõi chúng ta.”

Khương Ninh cũng không cảm thấy kỳ lạ: “Là ai?”

Qua lỗ châu mai, Đậu Đậu có thể nhìn rõ: “Gấu Nga.”

Hoắc Dực Thâm cau mày: “Xem ra bọn họ vẫn không tin tưởng chúng ta.”

Phái Ivan ra phía trước thu hút sự chú ý của hai người họ, đồng thời đội còn lại đi vòng ra phía sau lén lút quan sát.

Khương Ninh cho rằng đó là chuyện bình thường: “Chỉ cần bọn họ không có ác ý, muốn như thế nào thì tùy, chúng ta chỉ cần để ý đến bọn họ nhiều hơn là được.”

Mười năm thiên tai, lại còn liên tục bị căn cứ liên hợp đàn áp, còn ai mà không bị thần kinh nữa?

Khương Ninh cẩn thận nhặt chiếc đầu rồng lên, đây là báu vật của Trung Quốc đấy, đáng tiếc do thiên tai, giờ đây nó chỉ còn là một mảnh sắt vụn.

Nếu lấy ra trao đổi với người khác thì nửa cân khoai tây chắc chắn không đáng giá.

Khương Ninh cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu rồng, sau đó cho nó vào không gian bảo tồn.

Nào.

Chắc là trên tàu còn có rất nhiều di vật văn hóa thuộc về Trung Quốc, nhưng đáng tiếc gấu Nga nhặt quá nhanh, cô không có thời gian kiểm tra từng cái một.

Nếu mở miệng yêu cầu họ, sẽ dễ bị phơi bày.

Tận thế khiến dân chúng lầm than, nhà địa chủ cũng không có lương thực dư thừa, những người muốn có được di vật văn hóa, có lai lịch như thế nào?

Khương Ninh không ngốc như vậy, chuyện này chỉ có thể từ từ tìm hiểu.

Hoắc Dực Thâm trầm ngâm suy nghĩ: “Gấu Nga thật sự sẽ thả những người bị giam nhốt đó đi sao?”

Đậu Đậu tràn đầy hy vọng: “Anh ơi, gấu Nga là nạn nhân của căn cứ liên hợp, chắc là cũng đồng cảm thấy cho đám người đó nhỉ?”

“Cái này thì chưa chắc.” Khương Ninh có dự cảm chẳng lành: “Nếu như gấu Nga thay đổi thân phận với căn cứ liên hợp, bọn họ có vì sự tồn tại của bản thân mà đi cướp bóc của người khác không?”

Trong những ngày cuối cùng của sinh tử, làm gì còn nhân tính nữa.

“Gấu Nga bị ép phải phản kháng, hiện giờ bọn họ là người thắng, nhưng Ivan lại gọi những người bị giam cầm là cừu hai chân, điều này chứng tỏ không có chút tôn trọng nào.”

Trước đây, bọn họ cũng là những con cừu hai chân trong mắt căn cứ liên hợp, có khác nào mấy kẻ bị giam cầm này không?

Đậu Đậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Nhân tính ư, quả thực rất phức tạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận