Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 298 -

Chương 298 -

Bà Chung đồng ý, cất bẫy chuột vào.

Số thức ăn đóng hộp còn lại, không tính hai người họ, những người còn lại đều thay nhau làm việc nên chia đều cho mỗi người, vừa khéo mỗi người được 15 hộp.

Khép cửa nhà lại, Khương Ninh tò mò hỏi: “Anh từng ăn thịt chuột đóng hộp chưa?”

“Ăn rồi.” Hoắc Dực Thâm gộp chung phần mình với của cô lại cất đi: “Cảm giác bình thường, không có mùi vị gì.”

Bây giờ họ không thiếu vật tư, không cần thiết ăn thịt chuột đóng hộp, chờ sau này thiếu vật tư rồi ăn cũng không muộn.

Lúc về nhà, thấy tầng 16 có rắn bò vào căn nhà trống, Khương Ninh thấy hơi sợ, vội lấy bột hùng hoàng ra rải khắp nhà.

Đúng như dự đoán, mấy ngày tiếp theo lần lượt có rắn ùa ra.

Tiếc là, chúng không có cơ hội lên tầng trên cùng.

Vì tầng lầu nào cũng có người sống sót cầm đồ gia dụng chờ sẵn, chuột mắt đỏ ngày càng ít, họ không thể bỏ lỡ cơ hội bắt rắn.

Thậm chí có tận mấy nhóm người hành động, có người chém bừa, có người cướp ngay trên tay, có người tranh địa bàn, ngày nào cũng sống trong ồn ào.

Khương Ninh mở cửa sổ ra, có mùi thịt thoang thoảng.

Nhà nhỏ trên tầng cao nhất, sống tháng ngày cực khổ lầm than, nhìn mực nước dần xuống thấp.

Khương Ninh bấm tay tính thời gian, bắt đầu giao rau cải cho 1803.

Để tránh bị lộ tẩy, cô cố tình chọn ra giống rau hợp trồng thủy canh trong không gian, cố tình ngắt bỏ phần thân, xác nhận không có sai sót gì rồi mới giao đi: “Ting ting ting, nói cho mọi người một tin vui, có thể hái rau cải thủy canh rồi.”

May mà là bộ đàm, nếu không thì kỹ năng diễn xuất vụng về này chắc hẳn sẽ lộ hết.

Khương Ninh từ chối gặp mặt anh chàng đầu trọc: “Tớ để trước cửa, mọi người đến lấy là được.”

Lục Vũ chuồn ra với tốc độ chạy nước rút một trăm mét, trông thấy rau cải thì suýt khóc thành tiếng. Rau cải xanh mơn mởn, thân thương và đáng yêu biết bao, chúng như hồ ly tinh làm khổ người ta, câu mất hồn phách của anh ấy.

Rau cải, tới đây!

Vì quá kích động nên Lục Vũ phát lệnh triệu tập với bộ đàm: “A Ninh, anh Thâm, ăn lẩu không?”

“Không có đồ nấu lẩu.” Khương Ninh từ chối gặp gỡ: “Nóng đến nỗi sắp thành cá muối luôn rồi, các cậu còn muốn ăn lẩu, không sợ hun chín mình hả?”

Lẩu thì ai không muốn ăn, nhưng cô tắm hằng ngày mà ra ngoài vẫn phải mặc toàn quần áo ướt mồ hôi, lúc đó gom lại cả đống người rồi ngửi mùi lẩu hay là ngửi mùi cá muối đây?

Hoắc Dực Thâm cũng giống cô, từ chối.

Đậu Đậu ở bên kia hùa theo: “Không ăn, nóng quá trời.”

Cả phòng 1803 tan nát trái tim: “...”

...

Buổi tối đến nhà 1801 ăn cơm, Khương Ninh suýt sợ hết hồn, cô trông thấy hai cái đầu trọc.

Nói chính xác là hai cái đầu đinh.

Đậu Đậu cạo hết tóc dài rồi, làm gương mặt tròn hơn, trông hơi giống bé trai.

Còn tóc của Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh nhất thời cũng không nhịn được thò tay ra sờ một cái, hơi cộm tay.

Không thể phủ nhận, vừa đẹp trai vừa sành điệu.

Dù mặc áo thun rộng rãi, đường cong cơ ngực vẫn lấp ló.

Khương Ninh nhìn hai cái mới nhìn sang chỗ khác.

“Hay là, em cũng cạo đầu nhé?”

Nhập gia tùy tục, hiện tại bên ngoài toàn là đầu trọc, cô không muốn nổi bật giữa đám đông.

Hoắc Dực Thâm không ép: “Nếu em thích tóc dài thì có thể để.”

Anh và Đậu Đậu đều để tóc ngắn, cô gội đầu bằng nước tiết kiệm ra vẫn được, sẽ không khiến người ta sinh nghi.

“Chị ơi, dễ chịu lắm luôn.” Đậu Đậu người ngốc, cầm khăn ướt lau đầu: “Lau chút là được rồi.”

Khương Ninh không quan tâm chuyện dài ngắn, một mình khác biệt dễ gây chú ý lắm: “Em cũng cạo.”

Hoắc Dực Thâm khá ngạc nhiên: “Em để tóc dài đẹp lắm mà, cạo tiếc lắm.”

“Không sao, chờ khi nào qua nóng cực hạn rồi nói.”

Thế là Hoắc Dực Thâm lấy máy cắt tóc tự động ra, cạo hết mái tóc đen nhánh xinh đẹp của Khương Ninh...

Bạn cần đăng nhập để bình luận