Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 385 -

Chương 385 -

Thịt cừu nướng nguyên con được đặc biệt chuẩn bị cho bữa tiệc, độ cháy lại vô cùng thích hợp, Khương Ninh không khách khí gì nữa mà lập tức ăn như gió cuốn.

Không gian của cô chỉ có một con cừu, căn bản ăn được không bao nhiêu bữa, có ăn đương nhiên muốn thoải mái mà nhét vào bụng, đang ăn cũng không quên hỏi: “Anh Phùng, bây giờ muốn ăn thịt cũng không dễ dàng, nhất là thịt cừu sống.”

“Ở bên ngoài đúng thật là khó, nhưng ở căn cứ Thanh Cương thì chỉ cần có bản lĩnh là có thể được ăn thịt cừu sống.”

Kiều Lão Tam thổi phồng theo: “Đúng, sau này chúng ta đi theo anh Phùng làm việc lớn, đừng nói thịt cừu sống, ngay cả thịt bò sống cũng có thể được ăn tùy thích.”

Khương Ninh vừa ăn vừa cảm nhận: “Thịt này giống như thịt cừu ở Tây Bắc, vùng duyên hải này của chúng ta không nuôi được ra thịt cừu có mùi vị này.”

“Vị giác của em thật tốt.” Kiều Lão Tam nói: “Đúng là từ Tây Bắc.”

Khương Ninh kinh ngạc: “Vùng duyên hải ở phương Nam lúc cực lạnh đã âm hơn bảy mươi độ, Tây Bắc hẳn là lạnh hơn mới đúng, vậy mà cừu bò còn có thể sống sót, thật không thể tưởng tượng nổi.”

Kiều Lão Tam thích người kiến thức không rộng: “Sợ là em không biết rồi, thế giới rộng lớn này thiếu gì cái lạ, đừng xem chỗ này của chúng ta là nóng cực hạn, ở Tây Bắc mới vừa cực lạnh, bò hay cừu không sống được đều chuyển tới đây.”

Khương Ninh thiếu chút há hốc mồm kinh ngạc: “Không phải ai cũng có thể được ăn thịt cừu tươi nướng ở chỗ nóng cực hạn này, cảm ơn anh Phùng đã khoản đãi.”

Nói xong, cô chủ động nâng chén kính Phùng Côn Bằng và Kiều Lão Tam.

Vừa ngồi xuống, bên ngoài đã có tiếng động truyền tới.

Dương Lão Ngũ dẫn người trở về, cả người toàn là máu, bị trúng đạn đang cần sơ cứu, ra ngoài mấy chục người, hao tổn một nửa không nói, còn bị thương không ít.

“Đại ca, mấy cái tên ở căn cứ Lặc Long kia dám mai phục chúng ta ở nửa đường, may mắn ông đây không có nhân nhượng, cũng làm cho bọn họ bị thương không ít.”

Dương Lão Ngũ tức giận đến la oai oái, suýt chút nữa thì quẳng cả súng xuống đất: “Mẹ nó, bọn chúng khinh người quá đáng mà, chuyện bốt canh gác chúng ta đã không thèm nói, thế mà còn trả đũa, nói chúng ta giết người của bọn họ trước, đây rõ ràng là kiếm cớ!”

Căn cứ tổng cộng được hơn hai trăm người, đi ra ngoài có một chuyến mà tổn thất nặng nề.

Thuốc còn quý giá hơn so với cả bảo vật, nhóm người này bị thương cũng đồng nghĩa với việc sắp sụp đổ.

Trước kia chiêu mộ những người sống sót còn dễ dàng, dù sao lộ phí béo bở vẫn còn ở đó, ai ngờ bọn căn cứ Lặc Long lại trà trộn vào, tranh đoạt chén cơm của căn cứ Thanh Cương còn không nói, thế mà còn đi cướp người.

Cứ theo đà này, căn cứ Thanh Cương sớm muộn cũng sụp đổ.

Phùng Côn Bằng cũng tức sôi cả máu, nào còn nhớ vẻ ngoài nho nhã của chủ tịch nữa, trong lúc xúc động quăng nát chén rượu: “Mẹ kiếp, thật sự coi bố đây là quả hồng mềm à?”

Thiếu chút nữa là lật cả cái bàn lên.

Ngược lại ba người một chó lại vô cùng bình tĩnh, nhất là chó con, vẫn đang ôm đùi cừu thơm ngào ngạt mà gặm.

Nói thật, khi nhìn dáng vẻ mấy người Hoắc Dực Thâm ăn uống ngon lành, gã thật sự muốn cầm súng bắn đoàng đoàng cho bọn họ mấy phát.

Nhưng mà cuối cùng vẫn lấy lại được lý trí.

Gã phất tay bảo lão Dương dẫn đám người lui ra, người bị thương tranh thủ thời gian băng bó trị liệu.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, gã mang theo ý cười ngồi lại xuống: “Người anh em à, vừa rồi cậu cũng nghe thấy, căn cứ Lặc Long quá mức phách lối, gây sự phá hủy trạm gác đường của chúng ta còn chưa tính, bây giờ lại đánh chết đả thương mấy chục người của chúng ta, cậu nói xem hiện tại nên làm thế nào?”

Hoắc Dực Thâm vô cùng tỉnh táo: “Anh muốn nghe lời thật lòng, hay mấy lời màu mè hay ho?”

Phùng Côn Bằng bị nghẹn họng: “Tất nhiên là lời thật lòng rồi.”

“Diệt cỏ tận gốc.”

Đạo lý dễ hiểu như vậy, sao Phùng Côn Bằng có thể không biết được: “Cậu Hoắc có chỗ không biết, sau lưng Lặc Long có người chống lưng.”

Hoắc Dực Thâm nói trực tiếp: “Nếu quả thật có người làm chỗ dựa, thì bọn họ đã nhân lúc mấy người không kịp phản ứng chiếm lấy căn cứ Thanh Cương từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ lấy cứng đối cứng chứ, chẳng qua là ngắm hoa trong sương ngắm trăng trong nước thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận