Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 827 -

Chương 827 -

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Hoắc Dực Thâm có thể cân bằng các mối quan hệ là được rồi.

Cả hai đều đã trải qua hai đời người, gặp quá nhiều chuyện vô nhân tính, Khương Ninh nhìn Hoắc Dực Thâm: “Nếu ngày nào đó em và Đậu Đậu xảy ra tranh cãi vì không gian, anh sẽ làm sao?”

Câu hỏi này, không khác gì đòi mạng.

Giả thiết này, Hoắc Dực Thâm không đưa ra câu trả lời, cũng không có câu trả lời tiêu chuẩn nào: “A Ninh, không gian là của em, đừng suy nghĩ lung tung.”

Khương Ninh cũng không làm khó anh, nếu thật sự đến ngày đó rồi tính tiếp, đừng lấy giả thiết ra để làm tổn thương mình.

Suy nghĩ nhiều sẽ bắt đầu nghi ngờ lung tung, nghĩ ai cũng có ý đồ với mình, không có chuyện gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Mảng kiến tạo va chạm mạnh, lục địa bị chìm, toàn bộ trái đất rối loạn.

Thay đổi địa hình, thay đổi dòng biển, tất cả đều không còn bình thường nữa.

Buổi sáng trôi về hướng Đông, đến chiều dòng biển lại xui về hướng Nam, thật sự khó chịu y như những đứa trẻ, khiến người ta lúc nào cũng lo lắng.

Khương Ninh gặp mấy nhóm người sống sót trên biển, có mô-đun cứu sinh, bè trúc, thuyền tấn công, phao cấp cứu vân vân.

Tóm lại, kiểu nào cũng có, đủ các loại phương tiện.

Có vài người trôi đi theo dòng nước ở phía xa xa, lại có vài người ở trước mặt trôi đến, liều mạng vỗ vào mô-đun cứu sinh: “Cứu, cứu tôi với!”

Tóc vàng mắt xanh, không biết là người nước nào.

Có thể bảo vệ mạng mình là đã rất giỏi rồi, Khương Ninh vờ như không thấy.

Mô-đun cứu sinh lênh đênh trên biển mấy ngày, cuối cùng sóng gió đã biến mất, ánh mặt trời ở bên ngoài trở nên rạng rỡ.

Khương Ninh kéo rèm ngủ trưa.

Chờ khi Đậu Đậu mở mắt, mô-đun cứu sinh đã được đặt trên một du thuyền.

Mà du thuyền này yên tĩnh dừng trên mặt biển.

Khương Ninh mở cửa, vươn vai đón ánh mặt trời.

Đậu Đậu giẫm trên boong thuyền, cô bé vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn nhảy mấy cái.

Chó ủ rũ lâu ngày chợt trở nên hoạt bát, không ngừng vây quanh ba người bọn họ ngoắc ngoắc đuôi: “Gâu!”

Cảm giác như được sống lại rồi.

Đại dương mênh mông, ba người không có mục tiêu, cũng không có ý định lái du thuyền hóng gió, chỉ chậm rãi trôi được đến đâu hay đến đó, còn có thể tiết kiệm được xăng.

Nhưng cũng không thể ném mỏ neo cố định du thuyền, dù sao đại dương quá thần bí khiến con người không cảm thấy an toàn, lỡ như gặp tai họa gì đó ập xuống không kịp tránh, chỉ sợ ngay cả mỏ neo cũng không kịp kéo lên.

Không có gió, du thuyền trôi rất chậm.

Khương Ninh lập tức chuyển dù che nắng và ghế sô pha ra ngoài, cũng không quên lấy thêm hai ly nước trái cây đặt bên cạnh.

Đúng là phải sống, nhưng cũng phải hưởng thụ, nếu không thì sẽ chán lắm.

Vì vậy, ba người một chó đeo kính mát, nắm trên ghế sô pha ngoài boong thuyền, ở dưới dù tắm nắng.

Đừng thấy mặt trời ôn hòa, nhưng tia UV rất mạnh.

Khương Ninh không cho kẻ nào đó bôi kem chống nắng cho mình, cô sợ nhột, sẽ không chịu được cười phá lên.

Đậu Đậu lặng lẽ che mắt chó lại, nhỏ giọng nói: “Suỵt, đừng nhìn.”

Phơi nắng hai tiếng, thoải mái ăn trưa trong gió biển, sau đó Khương Ninh về phòng nghỉ ngơi.

Mặt biển cỏ vẻ yên tĩnh, nhưng Hoắc Dực Thâm rất cẩn thận, anh quyết định ở lại kiểm tra.

Khương Ninh sợ anh chán: “Muốn câu cá không?”

Không gian có bộ dụng cụ câu cá, hình như lấy từ chỗ phòng làm việc của chủ tịch Phùng, vừa nhìn là biết đồ đắt tiền, giá trị ít nhất cũng phải sáu con số trở lên.

Hoắc Dực Thâm không có sở thích này, nhưng cũng có thể làm.

Khương Ninh lấy bộ dụng cụ và mồi câu cho anh, còn tốt bụng nhắc nhở: “Anh Hoắc này, đừng để cá mập kéo đi đấy.”

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: “Ừ, nếu anh bị cá mập kéo đi, em sẽ mất chồng rồi.”

Người đàn ông này càng ngày càng hư.

Khương Ninh sờ cằm anh một cái, vui vẻ trở về phòng ngủ.

Ở trong du thuyền siêu sang vô cùng sung sướng, giường vừa lớn vừa thoải mái, vừa nằm trên đó đã biết hơn xa mấy cái nệm chất lượng kém.

Cô ngủ rất ngon, dù chỉ ngủ được hai tiếng, nhưng sự mệt mỏi đã hoàn toàn được quét sạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận